Nhân Vật

02/11/20071:19 SA(Xem: 2120)
Nhân Vật
Đèn đỏ xe trước mặt tôi sáng lên từng chập. Xa lộ đông xe một chiều như mọi chiều trong tuần. Ngừng, chạy. Chạy, ngừng. Mẫn lái xe chừng mực, giữ một khoảng cách hơi xa với xe trước mặt. Tôi dựa đầu nơi ghế lơ mơ nghĩ ngợi. Giữa những việc những điều sực nhớ cần phải làm cho ngày mai, cuối tuần, cuối tháng, tôi bỗng muốn viết:

Khung cảnh. Một quán rượu. Thành phố. Santa Monica. Ly rượu pha của tôi có trái xơ ri ngâm màu đỏ máu. Trời nắng ngạt ngào một ngày hè. Bên kia đường. Crocodile Café. Đối diện tôi. Quan.

"Em ít gọi anh?"

"Không có chuyện cần."

"Phải đợi có chuyện cần sao? Anh vẫn gọi em."

"Vì anh muốn gọi."

"Em khoẻ không?"

"Thấy ngồi đây,"

"Chưa chắc là khỏe"

Tôi uể oải, "cũng gọi được là khỏe."

Sau lưng Quan, biển xanh màu đậm. Trời nắng. Đàn bà chân ngắn chân dài. Áo tắm một, hai mảnh đủ che đủ khoe.Mắt Quan nhìn quanh. Kính mát tôi hình tròn nhỏ màu trà đậm. Quan nắm nhẹ tay tôi. Tay Quan âm ẩm mồ hôi, tôi cảm thấy khó chịu nhưng không rụt tay lại.

"Anh thích thấy mắt em khi nói chuyện."

Tôi miễn cưỡng gỡ kính để nơi bàn. Nắng lấp lánh trên những đợt sóng nhỏ. Cát nóng. Tôi nheo mắt. Nắng chói. Quan xoay xoay cặp kính của tôi nhìn ngắm như tìm tòi điều gì.

"Em thích kính hiệu này?"

Tôi nhún vai "Thích kiểu thì mua, đâu để ý đến mác."

Quan đưa cặp kính lên ngang tầm mắt ngắm nghía.

"Không hợp với mặt em."

Tôi nhíu nhẹ mày, đưa tay lấy kính lại mang lên. Thừa hiểu tôi không hài lòng Quan vẫn lặp lại lần nữa, thể như e rằng tôi sẽ không hiểu điều Quan vừa nói. Một cách nói của Quan. Một thói quen rất Quan.Lặp đi lặp lại quẩn quanh như không tìm được lối ra, như thích thú được tra tấn người đối diện.

"Thật. Anh thấy kính không hợp với mặt em."

Tôi lại nhún vai không trả lời.

"Mặt em thỏn dài mang kính nhỏ trông không được. Hơn nữa, kính có vẻ..." Quan loay hoay tìm chữ "hip... trẻ quá..."

Tôi nhìn Quan, hơi lâu.

?"Tới ngồi đây không phải để nghe anh phê bình kính mát với kính cận, hợp với không hợp, trẻ với không trẻ..."

Tôi biết mình bắt đầu sẵn giọng nên ngưng ngang rồi nhấc ly uống một ngụm nhỏ. Vị nước bưởi để lại chút đắng nơi lưỡi. Tôi nhắp thêm ngụm nữa nghe trong người cơn giận dịu dần dịu dần. Quan làm lành, giọng nhỏ nhẹ chịu đựng.

"Em uống được không?"

Tôi cũng dịu giọng, tự bảo, không có gì đáng, miệng trả lời Quan.

"Được. Không có vị rượu, toàn là trái cây, nhẹ lắm. Anh thử không?"

Quan lắc đầu. Quan có thói quen uống bia và không thích rượu mạnh.Ly rượu pha của tôi có tên California Dawn. Thức uống đặc biệt mùa hè của tiệm với vài ba thứ nước trái cây pha với Brandy. Lúc nãy tôi đùa đòi gọi Kamikazé nhưng Quan bực bội điều tôi ngụ ý. Thật ra, Quan nhớ dai. Có lần tôi đã so sánh một cách giỡn hớt, tiếp tục sống với Quan là tiếp tục làm một hành động Kamikazé kéo dài mãi không thành. Mãi không thành nên mọi đau đớn đều dài hơn mức bình thường kể cả sức chịu đựng cũng phải dài chẳng kém. Giữa nét mặt nặng nề của Quan và lời đề nghị tươi vui của anh bồi rượu, tôi gọi một ly California Dawn. Thức uống nhẹ chắc Quan vừa lòng hơn. Nhưng việc gì tôi phải chiều ý Quan?

Đèn đỏ vụt sáng. Thắng gấp. Một chuỗi dài dây chuyền. Mẫn thắng hơi gắt khiến tôi giật mình vụt tỉnh. Mẫn liếc nhanh kính chiếu hậu theo dõi xe phía sau mồm lẩm bẩm.

"Ai bảo."

Tôi day nhìn vừa kịp thấy chiếc xe đàng sau lủi nghiêng sang trái để tránh. Tiếng bánh xe lết trên đường nhựa chói tai. Đầu chiếc xe sau lủi sát dãy tường xi măng ngắn chắn đôi chiều xa lộ, tránh được đuôi xe tôi. Tiếng bánh xe lết trên đường nhựa đâu đó như theo dây chuyền nối kết. Cũng may, không nghe âm thanh chấn động nào cả. Dòng xe trước mặt bắt đầu chuyển động tiếp. Mẫn thong thả rời đi. Tôi biết Mẫn lúc nào cũng từ tốn đến độ khiến tôi ghen tuông đôi khi, vì không có được thái độ từ tốn hòa hoãn ấy của anh. Mẫn hỏi.

"Đang nghĩ gì vậy?"

"Viết truyện."

Nghĩ rằng tôi đùa, Mẫn cười khẽ.

"Viết tiếp đi."

Tôi cũng cười, trở lại câu chuyện trong đầu.

... Chiều ý Quan?

Quán đông vừa phải. Tiếng nói chuyện thỉnh thoảng xen lẫn tiếng cười thích thú. Nhạc chìm nổi trong tiếng ồn. US3 với Cantaloupe Island. Tôi lắng nghe, tay gõ theo nhịp trống. Quan nói.

"Em chóng quên."

"Em vẫn vậy, không nhớ nhiều và cũng không được quên bớt di. Cơ khổ."

Tôi trả lời thành thật nhưng thừa biết Quan vốn thiếu tự tin, tất nhiên không tin những gì chính Quan không muốn tin hoặc từ chối tin. Quan vô tình ngày trước và không có gì để Quan bây giờ đổi khác.Quan nghĩ tôi mau quên và điều đó chạm tự ái Quan. Tôi không mau quên cũng không muốn nhớ.

"Chắc anh phải tìm việc nơi khác."

Hình như tôi bĩu môi thật nhẹ, liếc nhanh Quan qua đuôi mắt trái, rồi nâng ly uống một ngụm nhỏ, mắt nhìn quanh. Đàn ông mặc quần ngắn. Chân lông lá. Mang dép nylon, dép da, màu néon đương thời xanh hồng chói mắt. Vai u thịt bắp. Ngực nở. Ngực đầy lông. Ngực nhẵn nhụi bóng dầu, bóng mồ hôi. Quần rộng trễ nơi hông. Quần ngắn dài đến gối. Dài quá gối. Mông rắn chắc. Mông xẹp. Quan mặc quần khaki Bugle Boy. Áo polo trắng, hình nhỏ nơi ngực trái. Ống quần kéo cao khi ngồi lộ vớ đen có chấm thật bé hình thoi màu vàng nhạt. Giày da mềm nâu sậm. Không rõ từ bao giờ lối ăn mặc cuối tuần của Quan khiến tôi khó chịu...

Mẫn rẽ theo bảng chỉ dẫn. Tôi sực tỉnh, lo lắng.

"Hình như không phải lối này."

Mẫn không trả lời. Tôi nhìn nhớn nhác những tấm bảng màu xanh lá cây chữ trắng.

"Sao em nhớ không phải đường này."

"Em lúc nào cũng tưởng là nhớ đúng, mà toàn là nhớ sai."

Tôi đập nhẹ tay Mẫn phản đối. Mẫn cười khẽ.

"Thế nào cũng đến, em đừng lo. Chỉ có đúng hay trễ giờ mà thôi."

Tôi đùa.

"Sau khi vòng quanh L.A. dăm ba bận?"

"Thì đã sao? Ai cũng có lúc lạc đường. Người đi lạc nhiều nhất là em!"

Liếc thấy tôi cười, Mẫn tiếp.

"Em cũng là người duy nhất lấy làm thích thú chuyện hay đi lạc của mình. Cứ như một thành tích vĩ đại đấy thôi."

Mẫn cười lớn sau câu nói của mình rồi đổi giọng, đầu hất nhẹ về bên phải.

"Đến đúng nơi rồi đấy chỉ tiếc bãi đậu xe đã đầy."

Con đường lớn dẫn ngang Hollywood Bowl đã được chắn bởi rào ngắn. Mọi người đến đấy đê? phải rẽ trái. Tôi nói.

"Anh lại chỗ mình hay đậu hồi năm ngoái."

"Ở cái nhà thờ nhỏ phải không? Hơi xa."

"Coi vậy chứ không xa lắm đâu. Đi tàng tàng dọc phố ngắm thiên hạ cũng vui."

"Sợ trễ."

Tôi cười tiếng ngắn.

"Có phải đi xem chiếu bóng đâu mà sợ mất đoạn đầu. Vả lại, giờ thì thế nào cũng trễ, có vội cũng chẳng được gì."

Đường lộ càng lúc càng nhỏ hẹp nhưng dòng xe cộ vẫn đông nhanh. Tôi không thích những con đường nhỏ hẹp đông xe trên Los Angeles vì biết mình sẽ luống cuống ở một nơi ít đi lại. Mẫn hay nhạo tôi điều này. Ừ thì tôi cũng có một vài điều vớ vẩn để Mẫn chọc ghẹo nhưng có lẽ nhờ thế mà tôi có được quân bình khi được Mẫn chăm sóc như chăm sóc một người yếu đuối. Nhưng đấy chỉ là đôi khi. Thứ đôi khi cần thiết cho tôi và cho Mẫn.

Mẫn nhét chiếc áo ấm mỏng của tôi vào túi xách tay nhỏ rồi vừa khóa cửa xe vừa hỏi.

"Còn thiếu gì không?"

Tôi lắc đầu nhìn đồng hồ rồi theo Mẫn. Con đường hơi dốc lên. Lề đường đông người đi lại chẳng khác đám xe trẩy trên lộ là bao. Mọi người cùng đi về phía Hollywood Bowl. Từng đám ba người. Sáu bảy người. Có nhóm đi thành hai hàng, người đàng trước có khi quay lại nói gì với người theo sau. Ngang một tiệm cà phê, người đi ngoài nhìn vào, người ngồi trong nhìn ra. Tiệm giống như một cửa hàng bán quần áo được sửa lại với dãy kính trong không màn không sáo dọc theo chiều dài. Tiệm chỉ có chiều dài nhưng lại cạn chiều sâu. Bên trong chỉ có hai dãy bàn ghế và nền tiệm cao quá gối bộ hành.

Người đàn ông ngồi một mình. Chắc chắn. Tôi chỉ thấy một tách cà phê trước mặt. Đó là một người đàn ông rất đẹp. Mắt sâu, mày rậm. Bắt gặp ánh mắt tôi nhìn vào, hắn cười. Nụ cười cũng đẹp. Mẫn lơ đãng day đầu ngó theo hướng tôi nhìn, rồi quay lại tiếp tục đi không mấy chú ý. Người đàn ông ngồi, như một tượng người mẫu rất đẹp, gần như vô lý, những nét đẹp mềm mại, chân duỗi dài,mặt thoải mái tự tại. Cái đẹp của một thằng đĩ đực biết mình đẹp và quyến rũ. Cái đẹp của một thằng đàn ông đáng lẽ không nên là đàn ông. Bởi vì đàn ông không nên đẹp trong cái nghĩa thông thường nhất của thiên hạ, chỉ giỏi bị đùa cợt và xem thường ở cái thế giới có định nghĩa đẹp trai của đàn ông theo chủ quan phụ hệ bất bình đẳng hàng chục thế kỷ. Tôi cười trả nụ cười đẹp của hắn, lễ phép một cách không cần thiết. Mẫn không hỏi tại sao tôi lại cười, siết nhẹ mấy ngón tay Mẫn vẫn giữ trong tay. Bất chợt tôi cảm thấy yên lành bảo bọc qua cái siết nhẹ ấy. Bất chợt tôi muốn viết lại truyện dở dang trong đầu:

"Khung cảnh. Quán rượu có vườn sau lộ thiên. Đại lộ Ocean, thành phố Santa Monica. Nhiều bộ hành. Bên kia đường, Crocodile Café. Đối diện tôi, Quan. Qua kính mát, tôi nhìn, Quan trổ màu sậm tối.

- Anh nhớ em.

Tôi hơi khựng vì bất ngờ của lời nói không chờ đợi. Quan nắm nhẹ tay tôi.

- Anh nhớ em dễ sợ...

Tay Quan ẩm ướt chút mồ hôi khiến tôi cảm thấy khó chịu nhưng không rụt tay lại. Quan vuốt ve mấy ngón tay của tôi.

- Anh vẫn thích bàn tay ngón dài của em.

Trong tôi, cảm giác ngột ngạt khó chịu càng lúc càng tăng. Quan đưa tay tôi lên môi hôn nhẹ. Tôi bực bội rút tay lại, rồi không biết nên làm gì bèn cầm lấy chéo khăn giấy bên ly rượu rồi buông, để tay nơi đùi, cùi chỏ dựa tay ghế, mắt nhìn quanh quẩn.

- Bên phòng tiếp thị có một cô mới vào làm sáng nay. Ông Bill dẫn sang giới thiệu với anh. Cô ấy đi rồi anh bỗng giật mình, gần như hốt hoảng. Em biết tại sao không? Anh bất chợt ngửi được mùi nước hoa. Thoảng nhẹ?Mãi mới biết là tay anh còn mùi nước hoa lúc bắt tay cô ta. Điều khiến anh giật mình không phải vì cô ấy dùng nước hoa. Mà là cô ấy dùng cùng thứ nước hoa của em.

Rồi Quan tiếp tục nói. Mùi nước hoa của tôi. Mùi eau de cologne của tôi. Mùi phấn xoa người. Mùi xà bông gội đầu. Mùi phấn. Mùi son. Những mùi, phảng phất trên vô lăng xe. Phảng phất trên mền gối. Phảng phất trong phòng ngủ, phòng tắm. Phảng phất ở những nơi tôi đã đến, đã có mặt, rồi đi. Những sáng tôi ra khỏi cửa, Quan chưa đi vội, quanh quẩn phòng nào cũng thoảng mùi nước hoa của tôi, để rợn cả người vì nỗi kích thích đột ngột. Những đêm tôi bỗng nghiêng người gối đầu nơi ngực Quan, kể lể chuyện bé chuyện con rồi cười một mình, mùi hương khiến Quan ngập ngụa với những sợi tóc xõa dài đen mướt nơi bụng Quan.

Có lúc tôi bắt gặp tôi không còn nghe Quan nói, những câu đã từng nghe, giờ hết rung động xúc cảm, rồi đến khó chịu bực bội vì nỗi trơ trẽn tầm thường của chúng lắm lần lặp lại qua

lối say mê kể lể rất vô tư của Quan.

- Cái này, của em.

Quan lấy nơi túi quần, một hộp trắng hình chữ nhật. Không cần mở, không cần nhìn đến nhãn, tôi cũng biết là gì. Nước hoa. Nhất định là loại tôi vẫn dùng, vẫn thích. Quan đẩy hộp lại gần. Mấy ngón tay của tôi im lìm không động đậy.

- Anh trả lại đi.

Giọng nói của tôi thấp nhỏ. Quan hơi chồm người tới.

- Anh mua cho em.

Quan làm như tôi đã không nghe rõ câu nói trước đó của chàng..

- Em không muốn nhận bất cứ món nào hay vật gì từ anh nữa.

- Khách sáo.

Tôi không giận Quan, nâng ly hớp một ngụm nhỏ cho có việc bận rộn tay chân đỡ phải nhìn một Quan tôi vẫn biết trước mặt.

Quan hỏi.

- Về Việt Nam với anh không?

- Không!

- Không?

Tôi lắc đầu. Quan bỗng sôi nổi.

- Đi đi. Nghỉ vài tuần đi với anh. Mình làm lại tất cả. Bắt đầu bằng chuyến đi này.

Quan nhìn tôi chăm chú hơn.

- Anh nghĩ em phải cho anh một cơ hội. Chỉ một mà thôi. Và anh cũng chỉ cần có thế. Lần này sẽ không phải như những lần trước đó. Anh cũng muốn lần này là lần duy nhất. Hay đúng hơn, lần này sẽ là lần sau cùng. Không có lần nào nữa hết. Cho anh làm lại, đi lại, với em. Anh không muốn làm điều đó với bất cứ ai ngoài em ra.

Tôi dựa người lưng ghế, tay rụt lại khoanh trước ngực như sợ Quan bất chợt nắm lấy, lưỡi liếm môi theo thói quen. Vành môi trên có chỗ da khô. Tôi liếm nhẹ như thấm ướt chỗ da môi khô muốn bốc. Giọng nói của Quan dịu dàng.

- Anh có lỗi đã không đem lại hạnh phúc cho em, nhưng không phải là lúc nào mình cũng đều không có hạnh phúc. Anh không bao giờ quên những gì mình đã qua, đã có với nhau...

Giọng Quan êm ái đầy tình cảm.

- Em biết. Anh chỉ yêu có em.

Tôi nhìn nơi khác biết rằng Quan nói thật. Chỉ buồn, Quan nói thật chỉ trong lúc đang nói mà thôi.

- Em không tin anh?

- Không.

Tôi theo con dốc lên cao. Có nơi có thang cuốn. Nhìn xuống dưới đồi lẫn lộn qua mấy cành thông thấp thoáng người ngồi nằm trên những tấm chăn trải trên cỏ. Giỏ thức ăn. Gói giấy. Mẫn nói.

- Hôm nào mình đi sớm như họ.

Tôi lắc đầu.

- Em thích ra biển hơn.

- Lắm chuyện.

Mẫn vui vẻ gắt đùa, vẫn giữ tay tôi, theo nấc thang dần lên cao tìm số băng ghế theo vé. Từ nơi này, còn độ hai, ba mươi hàng ghế là đến tận cùng của Bowl, nhìn xuống, sân khấu rất xa, bé tí. Người đàn ông lớn tuổi day nhìn tôi và Mẫn gật đầu chào nhẹ rồi hơi nghiêng người chừa chỗ cho tôi len vào ngồi cạnh. Mẫn mở túi xách.

- Em cần áo không?

Tôi lắc đầu nhưng vẫn cầm lấy áo vắt nơi lưng dựa. Mẫn vẫn còn đứng.

- Em uống gì anh đi mua.

- Gì cũng được. Thôi để lúc nghỉ giải lao rồi tính. Ngồi xuống đây với em.

Tôi níu nhẹ tay Mẫn. Ánh đèn sáng vụt đổi, từ từ mờ tối.

Sân khấu sáng tỏ. Tiếng vỗ tay lan từ sân khấu chạy dài. Nhạc trưởng vừa bước ra cúi đầu chào rồi bước lên bục dây lưng, tay cầm baton bắt đầu.

- Em uống thêm ly nữa nghe?

Tôi lắc đầu.

- Đường về hơi xa. Anh hẹn em ra đây cũng chỉ để lặp lại những gì anh đã nói, từng nói.

- Sao em khó tính thế? Bỗng dưng lại khó tính một cách lạ thường.

- Đấy là anh nghĩ. Em không thấy mình thay đổi rõ rệt ở bất cứ chỗ nào cả. Em chỉ có nhìn thấy rõ hơn một cách bình tĩnh những gì nên hay không nên làm, những gì nên bỏ nên xếp xó không hối tiếc hay nên quên đi. Sự hối tiếc, đã có, không ai buộc phải hối tiếc mãi mãi. Cái quên, nếu xảy ra được, cũng đã là may mắn hơn người.

- Thật à?

Quan mỉa mai, rồi đưa tay ra hiệu với anh bồi đang đứng gần, mắt thoáng liếc nhanh tôi như hỏi nhưng không hề đợi phản ứng nơi tôi. Tiệm đã vắng bớt người, nên chỉ một lát ngắn anh bồi đã trở lại với thức uống. Quan dốc chai bia vào ly rồi để nó lên mâm nơi tay anh bồi. Tôi nhìn theo tay Quan bực dọc và sực nhận ra mình lúc này bực dọc cáu bẳn với nhiều cử chỉ thói quen nhỏ nhặt Quan vẫn làm. Một cử chỉ không có gì đáng để nhớ, để chú ý, để khó chịu nhưng tôi giờ tôi lại không thấy gì khác ngoài cử chỉ ấy ra.

Anh bồi đang cầm ly rượu sắp sửa để trước mặt tôi, bỗng dừng lại nhìn tay Quan chen chai bia cạn trên mâm đang bưng. Đợi Quan xong anh mới tiếp tục để ly rượu xuống bàn. Tôi lắc nhẹ đầu, mắt Quan nhìn tôi. Anh bồi vừa quay đi, Quan hơi gay gắt.

- Em bực cái gì vậy?

Thì ra Quan vẫn đọc được những phản ứng ẩn tàng nơi

ánh mắt, nét mặt của tôi.

- Không. Không có gì.

Tôi vẫn biết người đang bưng mâm với nhiều thứ chai ly vơi cạn, giữ thăng bằng theo với bàn tay nâng bên dưới và cách sắp xếp ly đầy ly trống trên mâm nặng nhẹ khác chỗ nhau. Khi

Quan chen để ly, để chai lên mâm, rất vô tình Quan đã thay đổi thăng bằng nặng nhẹ ấy trên tay người đang giữ mâm và buộc họ phải dừng lại bất cứ việc gì đang làm để theo dõi và điều chỉnh tay nâng. Và tôi cũng biết, người bưng mâm lúc ấy khó chịu vô cùng.

- Anh chỉ muốn giúp nó một tay.

Tôi ngẩng nhìn. Quan biết tôi rõ đến thế sao?

- Em vẫn khó chịu với anh từng chút một, anh biết.

Tôi lại nâng ly uống một ngụm nhỏ, nhẩn nha nghĩ, một ngụm nhỏ, rồi một ngụm nhỏ, sẽ đi đến hai ba ly lúc nào đó không biết chừng.

- Cũng như em không bao giờ tin anh nói thật, bất cứ điều gì. Bất công với anh, em có biết không?

Vị nước bưởi để lại chút đắng nơi lưỡi, tôi để ly xuống, đúng ngay chỗ ướt tròn in hằn trên miếng khăn giấy. Quan thoáng liếc tôi một cái rồi nhìn lướt qua vai phải của tôi. Thiếu nữ tóc nâu vàng mặc nửa trên bikini nửa dưới là quần ngắn, chân mang dép da ngồi sau lưng tôi có giọng cười rất dòn. Lúc nãy cô đứng dậy đi ngang bàn, không thấy mắt Quan chớp. Tôi muốn gỡ kính mát của mình cho Quan mang để giấu bớt cái nhìn sỗ sàng bất lịch sự nhưng chắc Quan không cần. Việc gì tôi phải mắc cỡ giùm Quan.

Nắng chiều hâm hấp nóng. Tôi nhích ghế tránh vạt nắng bát đầu nóng một bên vai. Quan nhìn tôi.

- Có nắng em quá không? Sang bên này ngồi đi.

Tôi lắc nhẹ đầu, không thích những săn sóc tôi vẫn cho là giả tạo của Quan.

- Anh hẹn em ra đây. Nói chuyện gì?

- Em nóng quá. Cái gì cũng đòi nói ngay, nghe ngay, giải quyết ngay rồi vài hôm sau lại đổi ý.

Giọng Quan đùa cợt. Gió thổi nhẹ. Tôi nghe mát nơi gáy, nơi phần lưng trần. Quan lảng chuyện.

- Em cắt tóc ngắn quá.

Bất giác tôi đưa tay so nơi gáy. Phần tóc nơi đó được cắt sát da bằng dao cạo. Những sợi tóc thật ngắn dựng theo tay vuốt, tôi cưoi.

- Em thích vậy.

Quan phê bình.

- Tóc em cắt càng lúc càng ngắn. Nhìn phía sau cứ tưởng đàn ông. Anh không thích.

Tôi lại cười, vuốt ngược tóc, mơn trớn, đầu sợi cứng đâm nhẹ ngón tay.

- Đàn ông bây giờ có khi để tóc như đàn bà. Hề gì ba cái tóc.

- Nhưng em đi làm cắt tóc ngắn quá có khi coi không được.

Quan vẫn thế. Vẫn muốn có một lời nói trong bất cứ chuyện gì tôi làm,

kể cả chuyện nhỏ nhặt như mua cái áo, cắt tóc, vẽ mắt, tô son. Lúc trước tôi vẫn nghĩ lỗi ở tôi, đã cho Quan cái quyền chi phối ấy. Nhưng về sau tôi hiểu rằng, vô tình hay cố ý, tôi chỉ cho Quan cái quyền chi phối những việc nhỏ nhoi không quan trọng. Như vậy, tôi vẫn xem thường Quan, ở một chỗ nào đó, không công bằng.

- Em vẫn thích tóc ngắn.

- Anh biết, nhưng đừng cắt ngắn quá.

Tôi mím môi nhìn ra biển. Gió thổi nhẹ. Sóng biển thật êm thật nhỏ.Vài ba chim biển đảo quanh, kêu tiếng buồn thiu giữa âm thanh hỗn độn tiếng người tiếng nhạc, ly dĩa chạm nhau, tiếng thắng xe trên đường lộ. Quan nói tiếp.

- Em tàn nhẫn lạnh lùng hơn em ngày xưa.

Tôi bật cười một tiếng khan nhỏ. Cơn giận bùng theo tiếng cười khan.Tôi tìm chỗ nhìn để không phải nhìn Quan trước mặt. Bàn sau lưng Quan có ba thanh niên trẻ trần lưng, quần ngắn rộng dài đến gối, da đỏ hồng vì nắng,kính mát màu sậm đen, tóc cắt ngắn, uống bia Heineken từ chai, chuyện trò lớn

tiếng vui nhộn. Quan dịu giọng.

- Đừng nghĩ anh đang năn nỉ em. Không phải vậy. Anh chỉ muốn cho em biết, lúc nào anh cũng nhớ em, làm gì cũng nhớ em. Cái quyết định của em là của em. Ngày xưa anh yêu em, bây giờ anh vẫn yêu em. Em không muốn ở với anh nữa, anh tôn trọng điều đó nhưng không phải vì anh hết yêu em nên đồng ý chấp thuận.

Tôi hứ một tiếng nhẹ nghe như đang thở ra. Tôi đã nghe Quan nói như thế từ bao lâu? Quan nhìn tôi chờ đợi. Tôi liếm nhẹ môi.

- Nếu em biết anh muốn ra đây chỉ để lặp lại những gì anh nói đi nói lại nhiều lần, em đã không đến. Anh hiểu hay không hiểu tại sao có lúc người ta phải quyết định một việc cần phải quyết định, không còn là vấn đề đối với em. Khi người ta bỏ nhau, người ta cấu xé nhau để không còn gì nữa. Em không thích như vậy. Em bây giờ, không cần lý do, không cần nguyên nhân, không cần nghe anh biện hộ hay em lý giải. Khoảng thời gian ay cũng đã đi qua rồi. Anh lỡ mất dịp, phần anh. Phần em, em cho rằng em đã tận dụng khoảng thời gian ấy đến cùng. Anh bảo nhớ, em cũng có nhớ. Nhưng cái nhớ của em khác với cái nhớ của anh. Em nhớ vì những quen thuộc vẫn có, vẫn thấy, mười mấy năm, không thể quên trong một ngày một tháng. Nhưng tình cảm thì nó đã mất từ lâu, lâu lắm rồi. Mất từ lúc nào chính em cũng không nhớ. Em hiểu anh thừa biết đây không phải là một trò đuà, làm duyên làm dáng, giận nhau dăm ba ngày rồi đâu lại vào đấy. Anh không cần phải tỏ cho mọi người thấy là anh vẫn yêu em? Việc gì? Yêu hay không, giữa hai đứa mình. Ở hay không ở, cũng chỉ giữa hai đứa mình. Lúc nào em cũng nghĩ vậy, và muốn như vậy. Nghĩa là cái quyết định này rất riêng tư, và buộc phải riêng tư. Em vẫn không thích, không bao giờ thích nhìn thấy anh tỏ thái độ tội nghiệp, đã hy sinh nhiều thứ, làm nhiều điều cho vợ nhưng vợ vẫn không vừa lòng. Đóng vai trò tội nghiệp, anh không thấy xấu hổ? Đời sống không phải là một vở kịch dài để người ta tiếp tục giả dối với nhau. Trong đời mình, chỉ có anh và em, sống với nhau, không phải sống để cho tất cả mọi người nhìn thấy.

Quan có vẻ mất kiên nhẫn.

- Em lúc nào cũng thích nói lăng nhăng những thứ xa vời. Số tụi mình khắc khẩu. Gì cũng cãi. Gì cũng có thể bất đồng ý kiến.

Tôi không giận. Ai cũng có quyền suy xét mọi việc theo quan niệm cá nhân lẫn với thành kiến sẵn có. Nếu tôi cho rằng tôi đúng với những suy nghĩ về đời sống của mình, về những quyết định đã có sẽ làm, tôi cho rằng Quan đúng khi nghĩ về tôi, cho rằng tôi là như thế trong mắt Quan. Tôi cũng cho tất cả mọi người đều đúng qua cái nhìn cá nhân của họ nơi góc đứng riêng tư, và không ai có quyền bắt người khác phải nghĩ y hệt như mình khi thế đứng đã khác, cách sống cũng khác, hoàn cảnh, căn bản giáo dục cũng khác.

- Hai đứa mình là hai thái cực. Em vẫn biết thế. Mười mấy năm, thế đã đủ, anh có nghĩ vậy không? Tình đã có, nghĩa cũng đã có. Mười mấy năm, trả đủ cho nhau, còn muốn gì nữa, phải không?

- Em không bao giờ ghen, nên anh nghĩ em không bao giờ thật sự yêu anh. Có tình có nghĩa?

?Em chỉ giỏi đùa.

Tôi cười. Hình như tôi cười hơi nhiều dạo này.

- Ghen hay không, không thể dùng để chứng tỏ tình yêu? Chỉ là tính người. Tính em không thích đôi co gây gỗ với người khác trong bất cứ chuyện gì. Đến giờ anh vẫn chưa biết em thì đến bao giờ anh mới hiểu em?

Tôi nghĩ ít ra Quan cũng nhận thức được sự khác biệt ngăn cách ngày càng lớn, ngày càng khó chữa. Quan không có lập trường lẫn tự tin. Lúc nào Quan cũng hành động theo lập trường của người khác, kể cả của tôi, tùy lúc Quan đang muốn nghe ai hay đang chịu ảnh hưởng của ai.Quan sẽ không bao giờ biết Quan thật là Quan nào. Tôi cũng không biết, dù đã sống khá lâu với chàng. Tôi chỉ biết tánh chứ tôi vẫn chưa biết được một Quan thật sự là như thế nào, tôi nghĩ vậy. Quan đâu cần phải sống qua hình ảnh đàn ông lý tưởng của người khác mà không làm sao sống thật với mình.Có lẽ cũng khó, khi đòi hỏi mình phải nhận thức con người của mình để hành động cho đúng.

Quan cầm tay tôi ngắm nghía lảng chuyện.

- Lúc nào anh cũng yêu tay em.

Tôi rụt tay lại hơi bẳn gắt.

- Anh nhớ ký giấy rồi gởi trả luật sư. Em gặp anh lần này chỉ để nhắc chuyện đó. Em nghĩ mình không nên gặp nhau nữa.

- Khi cần tàn ác, em cũng ác như những con đàn bà khác.

- Đừng nói những câu anh thừa biết là không đúng. Em chỉ muốn yên thân. Tiếp tục hành hạ nhau để làm gì? Anh gọi em mãi để làm gì? Không thật. Em biết. Không có gì là thật nơi anh cả. Có thể anh mặc cảm tội lỗi. Có thể anh thật sự lo cho em. Có thể anh gọi vì không biết gọi ai khác. Có thể anh gọi hy vọng em đổi ý. Có thể anh gọi chỉ vì đơn thuần đã có thói quen. Cũng có thể em không muốn nghe anh gọi vì biết rằng anh không hề khổ sở đau đớn như em muốn. Và nói như thế thì nói hết cả đời cũng vẫn chưa xong, bởi vì cái gì cũng đều là có thể.

Troi chiều hơn, nắng vàng hơn, tiếng động như ồn hơn. Những bàn chung quanh đã lắm người ngồi người đi thay đổi. Những cây dù che bàn nghiêng bên này, nghiêng bên kia. Ly California Dawn thứ hai của tôi cũng đã cạn. Trái xơ ri đỏ nằm lẫn với viên nước đá tròn đang tan. Tôi nhón tay cầm cái cuống tư lự. Nghĩ sao, tôi bỏ trái xơ ri vào gạt tàn thuốc trống.

Quan nắm nhẹ ngón tay trỏ của tôi.

- Em có bao giờ yêu anh? Anh hỏi thật.

Tôi bỗng muốn ứa nước mắt.

- Đừng hỏi một câu thừa.

Quan chua chát.

- Em đã nói khi em chết anh sẽ không được báo tin. Anh nghĩ người ta phải ghét nhau lắm mới nói thế.

- Em có lý do riêng khi nói câu đó. Và em không hề ghét anh. Em chỉ không còn muốn bị làm rộn và em cũng không muốn làm rộn người khác. Thế thôi.

Quan lắc đầu không tin, ngược lại tôi cũng không tin đã có lúc Quan khổ khi tôi muốn xa Quan.

Quan theo tôi ra bãi đậu xe. Đợi tôi ngồi cẩn thận tay với dây an toàn, Quan đóng cửa rồi gõ nhẹ ra hiệu quay kính xe xuống. Quan khom người tì tay nơi cửa nhìn tôi.

- Em lái xe cẩn thận. Anh sẽ gọi em sau.

Tôi vỗ nhẹ tay Quan.

- Đừng gọi em nữa trừ khi có việc quan trọng. Để em yên.

Quan nhìn tôi một chập. Tôi nói.

- Em về. Nhớ. Để em yên.

Tôi biết đấy là lần cuối tôi ngồi dưới tàn dù in nhãn bia Corona, với Quan. Biển Santa Monica nắng vàng. Crocodile Café bên kia đường. Ly California Dawn. Trái xơ ri đỏ."

Tiếng vỗ tay lan rộng cả thung lũng hí trường. Đến giờ giải lao. Mọi người xôn xao rời chỗ hoặc đứng lên nhìn quanh quất như một khối im lặng không cả tiếng ồn bỗng nở bung lao nhao. Đầu rời khỏi vai Mẫn, tôi ngồi thẳng lên. Tay vẫn còn quàng ngang vai tôi, Mẫn vỗ nhẹ mấy cái rồi hỏi.

- Em muốn uống gì?

- Gì cũng được.

Mẫn đứng lên. Không hiểu sao tôi bỗng níu nhẹ tay Mẫn.

- Đừng đi lâu quá.

Ánh mắt Mẫn nhìn tôi đượm chút thắc mắc nhưng Mẫn không hỏi, chỉ xiết mạnh tay tôi một cái rồi bước đi. Tôi bất chợt muốn kêu lên. Em không muốn mất anh. Điều tôi đã và chỉ muốn xảy ra trong truyện ngắn của mình.

Nguyễn Thị Ngọc Nhung
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn