Người Tình Mắt Nhung

16/06/20071:19 SA(Xem: 1850)
Người Tình Mắt Nhung

This story is dedicated to ĐVịnh



Quỳnh ráng thuyết phục Huyền thêm một lần nữa:

- Nhớ nhé, mi mà không d-i thì ông Vinh ổng giết ta d-ó!

Huyền phải bật cười, hứa:

- D-ược rồi, khổ lắm nói mại\ Nói chuyện với mi xong ta sẽ lo mua vé liện Thôi khuya rồi, d-i ngủ d-i.

- Bye!

Huyền gác d-iện thoại xuống mơ màng nghĩ d-ến mối tình khờ khạo của nạng Hồi d-ang học lớp Bảy, Huyền có dịp d-ến nhà Quỳnh chơi. Nàng gặp Vinh d-ang ngồi học chăm chỉ. Vinh chỉ nhìn thoáng qua Huyền, cười mỉm rồi cúi d-ầu học tiệp Thế là từ d-ó, Huyền bị\ d-au tim! Với tấm lòng "yêu chuộng cái d-ẹp", chả bao giờ Huyền quên d-ược d-ôi mắt nhung của Vịnh Xui cho Huyền là nàng hết dịp gặp lại Vịnh Cô bạn thân của nàng d-ổi trường và mối tình vụn của nàng d-ược xếp gọn ghẽ vào một chiếc ngăn sau cùng của trái tim lãng mạn ướt ạt "Thế mà d-ã mười năm rồi!", Huyền chép miệng

Bây giờ liên lạc d-ược với Quỳnh, Huyền mới vui miệng kể lại mối tình "nóng bỏng" của nàng cho bạn nghe. Quỳnh trách ầm :"Tại sao bây giờ mi mới nói, ngu quá!". Tiện có dịp họp mặt cựu học sinh Yersịn Quỳnh nhất d-ịnh ép Huyền phải d-i dự. "Vinh vẫn còn d-ộc thân và mắt Vinh vẫn nhung vô cụng", Quỳnh dụ dỗ nạng Huyền cũng muốn d-i nhưng thấy mình không phải cựu học sinh của trường, d-i vào lỡ bị tống cổ ra thì nhục chết d-ược Báo hại Quỳnh phải vừa năn nỉ vừa doạ nạt cả tiếng d-ồng hồ mới lay chuyển d-ược ý nàng!

D-ến ngày cuối tuần, mua vé máy bay xong, Huyền phóng xe d-i shoppịng Nàng lựa mãi mới d-ược chiếc áo dạ hội vừa ý. Huyền cẩn thận vào phòng thử, lượn qua lượn lại ba bốn vòng trước gương rồi mới chịu ra quầy trả tiện Về d-ến nhà, Huyền bắt d-ầu một chương trình thể dục thẩm mỹ mới, hết sức kham khổ. D-úng là chỉ có sức mạnh tình yêu mới làm Huyền phải vất vả thế này!

Hôm Huyền d-ến phi trường Los Angeles, nàng khăng khăng không chịu cho Vinh d-ến d-ọn Nàng muốn dành một sự ngạc nhiên cho Vịnh Vả lại gặp nhau ở phi trường thì có gì là hay ho d-âu? Mặt mũi Huyền chắc chắn phờ phạc sau chuyến d-i dài, trông không có vẻ tình tứ gì cấ\The là Huyền kêu tắc xi về khách sạn, gọi bồi d-em d-ồ ăn thức uống lên phòng ăn một bụng thật no rồi leo lên giường d-ánh một giậc dưỡng da.

D-ến ba giờ chiều Huyền mới d-ủng d-ỉnh dậy, xả một bồn nước nóng rồi vào nằm ngâm mịnh Huyền muốn mình thật hoàn hảo trước mặt Vinh, Huyền muốn Vinh không có một lý do nào d-ể chê nạng Nếu Vinh mà biết Huyền sửa soạn kỹ lưỡng d-ến chừng này, chắc chàng phải cảm d-ộng ngất d-i mất! Loay hoay một lát, nhìn lại d-ồng hồ d-ã bảy giờ chiều, Huyền vất ngay cái vỏ cà kê d-i, vội vàng mặc chiếc áo dạ hội mới mua vào. Huyền cũng không quên ướm thử d-ôi hoa tai kim cượng Nhìn trong gương, tấm áo trắng mềm mại ôm sát lấy thân hình cân d-ối của nàng trông thật hợp với bộ hoa tai d-ơn giản mà vẫn thanh lịch Nàng nheo mắt cười tình với mình trong gương rồi bắt d-ầu lấy phấn son ra. Ghê gớm thay cho sức mạnh ái tình d-ã làm người d-àn bà phải bỏ ra biết bao công trình d-ể lôi cuốn cho bằng d-ược người d-àn ộng vô tội. Sửa soạn sơ sơ mà d-ã mất chừng nửa ngày của Huyền rồi.


*
D-ứng ngỡ ngàng trước cửa Country club, nơi họp mặt của cựu học sinh Yersịn Huyền d-ang lúng túng thì có một chàng "mày râu nhẵn nhụi, áo quần bảnh bao" chạy ra thân mật nắm tay Huyền:
- Trời ơi, Cúc Huyền d-ó hả? Bao nhiêu lâu không gặp, Cúc Huyền chỉ thay d-ổi chút xíu thôi, tôi vừa nhìn là nhận ra ngay, vào d-ây! vào d-ây!

Huyền ngỡ ngàng nhìn chạng Một thoáng ngờ ngợ quen quẹn Vẫn d-ôi mắt nhung ngày nào:

- Anh Vinh d-ó hả? Anh cũng chẳng khác nhiệu
Vinh chỉ tủm tỉm cười và kéo tay Huyền vào trong, chỉ chỗ cho Huyền ngồi:

- Cô Liên có khoẻ không Huyển Hồi xưa ai cũng ngán mẹ của Cúc Huyền hệt D-i học phá phách mà bị bắt d-ược là phải d-em cha mẹ lên xin lỗi, bởi vậy, d-ứa nào thấy cô nhăn mặt là rét run!!!

Huyền cười chúm chím khoe:

- Anh biết không, hồi xưa Huyền hay chấm chính tả dùm mẹ, thấy bài của anh là Huyền nhắm mắt cho 20 d-iểm ngon lạnh May là anh học giỏi thiệt chứ không mẹ Huyền kiểm soát lại mà thấy chấm d-iểm dối chắc Huyền bị "mất việc" quá.

Nói chuyện một tí, Vinh lăng xăng chạy ra lấy d-ồ ăn và nước uống cho nạng Lúc d-em d-ược mọi thứ d-ến cho Huyền thì nhạc paso bắt trỗi dậy. D-èn sáng tắt ngọn, d-èn âm u huyền hoặc bật lện Vinh d-ặt tất cả xuống bàn, chàng chớp mắt nhìn Huyền ngần ngại. Huyền hiểu ý, d-ứng dậy chờ d-ợi. Vinh tươi mặt nắm lấy tay nàng, chàng ôm nàng gọn chặt vòng ộm D-ôi trai gái quay cuồng trong tiếng nhạc vui. Vinh nghịch ngợm ngước mắt, thẳng người bắt chước dáng mấy anh d-ấu bò, khuỳnh tay d-i d-i lại lại làm Huyền cười phát chảy nước mặt Bản paso vừa dứt, bài D-êm D-ông của Nguyễn văn Thương và Kim Minh nối tiếp ngay sau d-ó. Không chờ Huyền d-ồng ý, Vinh xiết vòng tay chàng lại. D-ôi chân Huyền bềnh bồng theo tiếng nhạc Nàng nhớ lại lần cuối nghe bản nhạc này do một chị bạn hát cho nàng nghe trong lúc hai người tâm sự với nhau. Chị bỏ nghề ca sĩ d-ài phát thanh quân d-ội, lấy chồng lính chiện Khăn cưới chưa kịp cất d-i, chị d-ã phải chít khăn tang d-i nhận xác chộng Lúc chị hát d-ến câu "D-êm d-ông bên song ngẩn ngơ, kìa ai mong chộng", nước mắt chị ứa ra làm Huyền cũng không cầm d-ược lệ. Giờ d-ây, trong vòng ôm của Vinh, Huyền lại có dịp nghe lại bản nhạc buồn, giọng Vinh trầm ấm nhè nhẹ hát bên tai nạng Cả hai như chìm vào một khoảng không gian êm d-ềm của mối tình thoáng hé nụ. "D-êm d-ông bên song ngẩn ngơ kìa ai mong chộng" Nước mắt Huyền tự nhiên lăn dài, sưởi ấm ngực Vịnh Chàng kéo Huyền vào gần sát vào mình hơn nựa
Bản nhạc vừa chấm dứt, Quỳnh vội vàng chạy ra kéo Huyền khỏi tay Vinh:

- Mi tới hồi nào ta không hay vậy? Ta kiếm mi gần chệt Có người chờ mi, mặt nhăn như khỉ ăn ớt d-ằng kia kìa! Quỳnh vừa nói vừa chỉ tay vào một góc tối.

Huyền ngơ ngác nhìn theo tay Quỳnh, miệng hỏi nhỏ:

- Ủa chớ cái anh hồi nãy không phải là Vinh hả?

- D-ó là Quốc, anh lớn của ta, mi nhầm rồi em ạ!

Huyền vội vàng chạy về hướng Vịnh thật Vinh nhìn Huyền cười méo mó. Huyền cũng ngờ ngợ nhận ra d-ôi mắt nhung của Vinh nhưng tâm hồn nàng không còn một tí xao d-ộng d-ối với chạng Huyền ra chào Vinh lấy lệ rồi rảo mắt nhìn quanh kiếm Quộc Thấy bóng chàng khuất sau cửa, Huyền chạy vội theo:

- Anh!

Quốc dừng chân lại chờ nạng Ra khỏi vùng nhạc ồn ào khuấy d-ộng, Huyền nắm lấy tay chàng giận dỗi trách móc:

- Thấy Huyền lầm, sao anh không d-ính chỉnh Anh muốn d-ể Huyền ngộ nhận d-ến chừng nào mới chịu giải thích d-ây?

Quốc ngập ngừng bối rối:

- Xin lỗi Cúc Huyền, anh không ngờ chuyện này lại xẩy ra như vậy. Lúc d-ầu gặp em, anh tính kể cho em nghe rằng hồi xưa anh d-i hội chợ ở Couvent, tình cờ gặp ẹm Sau hôm d-ó, anh bị ốm tương tư mất mấy ngày, ngặt nỗi em là bạn của Quỳnh nên anh không dám nghĩ xa. Chuyện tình của anh ngu ngơ quá, Cúc Huyền hả? Lúc nãy, trong bài D-êm D-ông, mấy lần anh d-ịnh d-ính chính mà nói không ra lời. Anh chỉ sợ em giận, bỏ d-i ngay lúc d-ó thì khổ cho anh lắm!

Nghe Quốc phân trần xong, Huyền dịu cả lòng:

- Lần này Huyền tha, lần sau không làm vậy nữa nhé!

Quốc chớp d-ôi mắt nhung, cười tủm tỉm:

- D-ồng ý, lần sau không làm vậy nữa. Mình ra vườn tản bộ d-i Cúc Huyện

Quốc và Huyền khoác tay nhau d-i ra sân, Huyền nghĩ thầm: "Hồi xưa mình phải lòng Vinh Mắt Nhung, ai ngờ d-ịnh mệnh lại an bài cho mình một người tình vừa mắt nhung, lại vừa dễ thương!". Lần này, mối tình học trò vụn vặt d-ã hoàn toàn bị d-ẩy ra khỏi trái tim lãng mạn ướt át của Huyện

7/98
Thu Thuyền
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn