Lãnh Cảm

01/03/20071:19 SA(Xem: 2016)
Lãnh Cảm
Tôi thường nghe nói về cái biết của con người đối với sự việc như thế này: giữa hai điều biết và không biết, con người nên nghiêng hẳn về một phía.  Biết hoặc không biết.  Đừng ở giữa; biết không hẳn là biết,  mà không biết cũng chưa hẳn là không biết.  Tôi nghiệm thấy đúng.  Không biết thì không lo.  Biết rất rõ, ắt chọn đúng đường mà đi; lỡ chọn nhầm cũng biết tìm sang đường khác.  Đằng này cứ như tôi, biết kiểu dở dở ương ương, nên có dạo cứ mãi phập phồng, bỏ mối lo thì không được,  mà giữ nó thì chẳng biết phải lo như thế nào, giải quyết ra sao, nên cứ quay quắt mãi, có lúc tưởng đã rơi vào tà niệm.

Tôi hơn ba mươi tuổi, ở Việt Nam, con gái tuổi này bị xem quá thì.  Được cái tôi sống ở Mỹ,  nhưng dầu ở đâu, thì cái tuổi trên ba mươi, tôi khó bảo rằng không biết gì về thân xác mình và thân thể của người đàn ông.  Nhưng tự hào biết rõ, tôi lại thấy mình mù tịt, và thà rằng hoàn toàn không biết, có lẽ tôi sẽ thấy dễ chịu hơn, ít bị lo lắng hơn là biết kiểu nửa vời như thế này.

Tôi không phải là hạng phụ nữ đặt nặng chữ hạnh.  Với tôi chữ đạo đức luôn luôn có ý nghĩa tương đối, nhưng đó không phải là nguyên nhân để tôi phạm phải lỗi lầm trong quá khứ.  Trường hợp rơi vào lỗi lầm của tôi chỉ vì sự nhẹ dạ, cả tin, thường hành xử bằng trái tim hơn lý trí.  Do trải qua kinh nghiệm đau đớn, nên tôi thường thủ thế, tựa như con chim bị tên, thấy cây cong thì sợ. 

Người yêu của tôi là Viện.  Như tôi đã đề cập ở trên, tôi không thuộc hạng đàn bà quá cổ hủ, do đó không quá câu nệ vấn đề đụng chạm xác thịt giữa hai kẻ yêu nhau, nên không ngại ngùng đón nhận những vòng tay ôm thật chặt, đầu lưỡi quấn quít đầu lưỡi của Viện.  Và dĩ nhiên Viện nào phải là người đàn ông quá khờ khạo để không biết sử dụng đôi tay dò dẫm tìm kiếm sự đồng tình thể xác nơi một người đàn bà.  Có điều mặc cho Viện cố gắng thế nào, tay Viện cũng chưa qua khỏi vòng lưng của tôi.   

Đầu tiên tôi cho đây là chuyện bình thường và xem đó là ưu điểm.  Dầu gì con gái cũng cần giữ gìn một tí, có thế mới kích thích bản chất muốn chiếm đoạt nơi người đàn ông để họ tiếp tục đeo đuổi.  Đây là khoảng thời gian tôi chưa phải là hôn thê của Viện.  Còn bây giờ, khi ngày cưới của chúng tôi đã được xác định, và giữa một xã hội có quan niệm rộng rãi đối với phụ nữ như xã hội Hoa Kỳ, tôi lại ngờ rằng việc tôi giữ kỹ chiếc quần không chắc đến từ chủ ý dành cho đêm tân hôn khi tôi đã biết đến thân thể của một người đàn ông trước Viện.  Chính điểm này làm tôi suy nghĩ và nghi ngờ có điều gì bất thường nơi thân thể mình tựa như căn bệnh lãnh cảm chẳng hạn.  Tôi ngờ tôi không được bình thường, nhưng không rõ mình bị bất thường ở chỗ nào, và nếu sự bất thường đó là căn bệnh lãnh cảm thì cần phải có những dấu hiệu gì để xác định bệnh trạng nặng nhẹ.  Trường hợp của tôi, khi có sự đụng chạm nơi cơ thể, tôi vẫn có được những rung cảm, có điều đến mức nào đó người tôi bỗng nhiên lạnh tanh.  Chính điểm này giờ đây đã khiến tôi mất ăn mất ngủ.

Tôi thấy mình cần tìm hiểu khiếm khuyết của thân thể.  Nhưng tìm hiểu bằng cách nào, đó là điều tôi cần suy nghĩ cặn kẽ.  Bởi tôi, tuy là một phụ nữ tương đối cấp tiến, nhưng vẫn rất ngại ngùng khi cần bộc lộ cảm giác của cơ thể.  Tuy nhiên, với căn bệnh thiếu thích ứng nơi thể xác, sự hiểu biết của tôi lại quá hạn hẹp.  Sau khi cân nhắc, tôi quyết định kể rõ cảm xúc mà cơ thể tôi đã đón nhận, hy vọng với cách đó, may ra giúp tôi giải toả được những nghi ngờ, thắc mắc, để tôi có được cuộc sống bình thường như mọi người đàn bà bình thường khác.

Tôi xin nhắc lại là tôi yêu Viện.  Dưới mắt tôi Viện có đủ cá tánh của một người đàn ông.  Chàng yêu tôi bằng lời nói và hành động, nhưng lúc nào cũng chứng tỏ là người biết từ tốn chờ đợi.  Giữa bóng tối hay trong căn phòng của Viện, chàng luôn luôn bắt đầu bằng nụ hôn trên trán, trên mắt, trên môi cho người tôi thật mềm thật nhũn, cho ý chí tôi chỉ còn là khoảng tối mù mờ, rồi từ đó tay chàng bắt đầu lần vào dưới làn vải áo, xoa xoa trên đôi bầu ngực.  Dĩ nhiên tôi như bao người con gái chưa chồng khác, cũng biết dùng tay đẩy tay chàng ra khỏi bầu vú mình, mặc dầu nơi những phần da thịt bị đụng chạm lại như kêu như réo, nên thâm tâm biết những cái đẩy đó không thật sự là sự từ chối, ngược lại còn trở thành sự thách thức mời gọi…

Mới đầu tay Viện còn dò dẫm chỉ bóp nhẹ bên ngoài lớp vải của tấm áo nịt ngực.  Nhưng với những nụ hôn của chàng, sự sờ mó đó cũng đủ cho những sớ thịt nằm dưới vú dựng ngược, cồn cào réo gọi.  Chàng xoa nhẹ, xoa nhẹ trên hai đầu vú.  Cường độ giản nở bên dưới đôi gò ngực tiếp tục gia tăng.  Da thịt bên trong chiếc nịt ngực nô nức đòi hỏi cho được những ngón tay chàng.  Tôi chỉ muốn bung nhanh chiếc nịt ngực.  Muốn tay chàng chạm vào làn da trần của đôi bờ vú.  Tôi cố nén cảm giác để hơi thở của mình đừng gấp, để những giọt nước miếng đừng ứa đầy miệng, nhưng ngực tôi không ngừng phập phồng, đôi vú tôi không ngừng căng cứng nên nào khác gì lời năn nỉ mời gọi mười ngón tay của chàng xin đừng ngừng lại, xin hãy bấu thật chặt vào phần thân thể rất đàn bà này.  Cùng lúc phần da thịt ở những nơi khác cũng lăn tăn nhột nhạt.  Khi bờ môi Viện trườn xuống, vục trên đôi núm vú, thì bầu ngực tôi, chiếc đầu của tôi dường như chẳng còn là của tôi, mặt tôi nóng, thần kinh tôi căng thẳng, tôi thấy hai bầu vú của mình ưỡn ra khiêu khích, chẳng che dấu, chẳng ngại ngùng, chỉ muốn mắt chàng hãy nhìn, môi chàng cứ mãi trên vú, đừng ngừng hôn, đừng ngưng mơn trớn, đừng ngưng bay lượn, đừng ngưng dày vò hai khối thịt đàn bà đang bị khích động đến tận cùng.

Đã bao lần người tôi rơi vào trạng thái hoàn toàn bị cuốn hút bằng những nụ hôn của chiếc miệng, bằng những vuốt ve bởi đôi bàn tay của Viện để phó mặc thân người nổi trôi theo cảm giác.  Nếu tôi cứ tiếp tục hạnh phúc đón nhận những cảm giác mật ngọt đó, chắc chắn tôi không bao giờ nghĩ mình bị bệnh và hai chữ lãnh cảm không bao giờ xuất hiện trong chiếc đầu của tôi.  Thế mà giữa cơn mê sảng da thịt cao độ đến dường ấy, lần nào như lần nấy khi bàn tay Viện dời dần về phần thân thể bên dưới, thì tôi như chợt bừng tỉnh, cơn nóng sốt lập tức nguội lạnh, cảm giác xấu hổ với cặp vú đang trần trước mắt người đàn ông dẫu là người tình lại trở về, tôi thấy mình nhanh tay kéo tấm áo che đậy phần ngực hở của mình.

Lúc đầu tôi đổ thừa đó là sự phản xạ tự nhiên mà người con gái nào cũng được thừa hưởng với mục đích giữ gìn cho được nguyên vẹn thân xác con gái trước khi thực sự trở thành một người vợ và một người mẹ.  Sau đó, tôi lại cho rằng sự nguội lạnh bất chợt này đến từ thói quen lúc còn ở tuổi thiếu nữ, khi da thịt vùng ngực bắt đầu nổi cộm với cơn đau nhè nhẹ mỗi lần sờ đến.

Những tháng ngày mới bước vào tuổi thiếu nữ, lần đầu khi cảm nhận cơn đau nhè nhẹ quanh vùng ngực, tôi đã thật sự sợ hãi, tưởng chừng mình đang mắc phải chứng bệnh gì ghê gớm lắm.  Tôi mơ hồ về chỗ đau, nhưng không dám hỏi ai, chỉ biết tự  mình tìm hiểu.  Tôi đưa mấy ngón tay ấn nhẹ vào vùng da thịt hơi nổi cộm và đau đau đó, thấy một chút thích, một chút xấu hổ và trong vô thức tôi thấy cần phải giấu giếm phần cứng cứng đau đau này.  Tôi dùng vải quấn quanh khoảng da thịt đang bắt đầu chuyển mình, muốn ép cho thật chặt, thật sát để không ai nhìn thấy sự thay đổi con gái nơi tôi.  Quấn rồi lại tháo.  Tháo rồi lại quấn.  Cuối cùng khi hai núm vú màu hồng đã thật sự dựng đứng trên hai khối thịt tròn tròn bên hai phía ngực, thì niềm hãnh diện cũng chợt vươn lên, che lấp nỗi xấu hổ.  Và kể từ ngày đó thay vì dùng băng vải tôi đã tìm mua chiếc áo nịt ngực mặc vào để thấy đôi vú mình như tròn trịa hẳn lên, để biết mình đã bắt đầu bước vào cuộc đời thiếu nữ.

Mỗi tháng trước khi đến chu kỳ kinh nguyệt, như có một sự thúc giục nào vô hình buộc tôi lén lút chui rúc vào xó xỉnh nào đó, dùng đôi bàn tay con gái bóp chặt đôi bầu ngực còn nhỏ xíu; bóp thật chặt với chút tò mò và như muốn kéo rứt chúng ra để nhận được  cảm giác vừa đau đau vừa thích.  Rồi sau những giây phút ngắn ngủi không kềm chế đó, cảm giác xấu hổ lại trở về với lời tự hứa lần sau sẽ không bao giờ có những hành động tương tự.

Tôi hứa rất nhiều lần, cho đến ngày tôi thực sự trở thành cô gái với eo thon, mông tròn, và ngực tôi đã nhô hẳn, vun cao sau lớp vải áo; thế mà hàng tháng, cách vài ngày trước khi bị vật vã vì những cơn đau bụng do chu kỳ kinh nguyệt, cái cảm giác đau đau trên đôi bầu ngực quay lại, thì lời hứa đó cũng bị những thôi thúc không tên làm cho quên đi, và mắt tôi vẫn bắt buộc nhìn vào đôi vú như tròn trịa hơn, lớn hơn giữa khoảng thời gian sắp tới kỳ hành kinh, và đôi tay vẫn bị buộc đặt lên làn da mềm mại đó để vuốt ve, nắn bóp với cảm giác thích thú, tuy đã thiếu hẳn sự tò mò tìm hiểu như hồi mới lớn.
 
Dĩ nhiên từ ngày tôi bắt đầu có được thân hình của một người đàn bà, có rất nhiều lần tôi tò mò muốn tìm hiểu phần kín đáo khác của cơ thể.  Cũng vài lần nhìn ngắm toàn vẹn thân hình khoả thể với chiếc mông tròn, chiếc lưng thon và đường eo con gái của mình, nhưng tôi chưa bao giờ thực sự tìm hiểu thêm bằng đôi mắt, hay đôi tay những gì xa hơn, khác hơn đôi vú.  Có thể tôi sống trong đại gia đình với nhiều chị em nên không có nhiều khoảng thời gian riêng tư, mà cũng có thể sau mỗi khoảng thời gian ngắn ngủi dành cho những lần vuốt ve bầu ngực, hưởng thụ chút kích thích, cảm giác phạm tội lại trở về, thấy mình như sắp phạm vào điều cấm kỵ, nên tôi bỏ lơ những phần thân thể khác…

Có lẽ tôi sẽ rất yên tâm với những câu trả lời như thế, hoàn toàn không nghĩ đến chữ bệnh hoạn hay lãnh cảm nếu Viện không tính chuyện lâu dài với tôi. Đằng này thời gian đến ngày cưới cứ dần rút ngắn lại.  Viện thì đã quen thuộc với phần da thịt bên trên của tôi, nên bao giờ cũng muốn vượt khỏi vòng eo lần xuống phần thân thể mà chính tôi còn thấy lạ lẩm.  Tôi ngăn cản, nhưng ngăn được bao lâu, vì dường như tôi càng cố giữ, càng làm cho Viện thêm kích thích.   Đã mấy lần Viện hết năn nỉ đến giận hờn.  Tôi thương Viện, nhìn Viện khổ sở, có lần mặc dầu cảm thấy hết sức sợ hãi nhưng cũng đành miễn cưỡng gật đầu chìu Viện, cũng may Viện dừng lại được.  Nhưng cũng chính vì thế tôi lại càng lo sợ đến bấn loạn.

Chuyện vợ chồng có gì ghê gớm mà tôi phải sợ hãi đến thế?  Trước sau gì tôi cũng làm vợ Viện, chẳng lẽ tôi sợ để cho Viện nhập vào thân xác, Viện sẽ thấy làm đám cưới với tôi không còn cần thiết nữa?  Tôi không tin Viện như thế!  Mà quả thực nếu Viện thuộc hạng người này, tôi thà từ chối cuộc hôn nhân với Viện còn hơn chịu ép mình làm vợ một kẻ chẳng ra gì.  Thế chẳng lẽ tôi sợ Viện phát hiện cái màng mỏng nằm sâu trong thân thể tôi đã không chắc còn nguyên vẹn.  Đồng ý, nhưng chính tôi cũng đâu biết rõ miếng da được gọi là màng trinh đó đã thật sự rách nát.  Tôi đã nhìn thấy da thịt của một người đàn ông trước khi gặp Viện, nhưng mắt tôi chưa bao giờ thật sự nhìn thấy những giọt máu đỏ, hay chỉ là những giọt hồng hồng rơi rớt trên tấm trải giường.  Hơn nữa đã mười mấy năm trường, tôi đi đi về về một mình, thì cái chốn riêng tư nhất của tôi từ ngày đó đã không một ai động chạm và ngay chính tôi cũng chưa bao giờ tìm kiếm cảm giác nơi đó, thì tôi đâu có gì phải mặc cảm.  Vã lại, tôi không tin Viện chờ đợi ngày có được niềm hãnh diện là người đầu tiên phá vỡ, làm rách toạt được làn da mỏng nằm nơi chốn kín đáo nhất bên trong thân thể của một người đàn bà đã trên ba mươi tuổi.  Hãnh diện gì khi chiếm đoạt được người đàn bà có thể chẳng được ai theo đuổi nên trên ba mươi tuổi mà vẫn còn nguyên si con gái.

Riêng tôi thì hoàn toàn không muốn nhắc đến chuyện có một người đàn ông không phải là Viện đã từng nhìn thấy thân thể của tôi.  Không muốn nhắc đến không phải do xấu hổ, mà chỉ xem đó là vết nhơ đã được giặt sạch bằng khoảng thời gian mười mấy năm không hề biết đến cảm giác với bất cứ người đàn ông nào khác ngoài Viện.  Vậy có gì buộc tôi phải e dè, phải đắn đo chứ!  Chưa kể, như tôi đã đề cập, tôi không thuộc hạng đàn bà đạo đức một cách cứng nhắc.  Tôi lại càng không tin cái lý thuyết đàn bà là cái xương sườn của người đàn ông nên lúc nào cũng phải phụ thuộc, lép vế, hay phủ phục trước người đàn ông.  Tôi yêu Viện, nhưng biết rõ tôi không thể nào nhận lời làm vợ Viện nếu Viện đòi hỏi phải lấy một người đàn bà còn đầy đủ trinh tiết về làm vợ.  Tôi sẽ rất khi thường Viện nếu Viện thật sự chỉ nghĩ đến mảnh da mỏng mảnh đó mà quên đi giá trị thực sự của người đàn bà.  Tôi nhận lời làm vợ Viện chỉ vì tôi hiểu dưới vai trò làm vợ, tôi vẫn còn giữ được sự độc lập, để có thể vừa là vợ vừa là bạn của Viện.  Thiếu điều đó, tôi thà ở vậy.

Tôi biết tôi như thế, nhưng sao tôi lại sợ sự buông thả, sợ bị cảm xúc chi phối, sợ sự đòi hỏi của da thịt nên đã bao lần ngăn chặn không cho da thịt tôi và da thịt Viện được thoả mãn.  Điều gì ngăn cản tôi?.  Giả thử tôi không thể để Viện chuyền cho tôi cảm giác trước ngày cưới, thì chính tôi cũng có thể tự tìm hiểu lúc một mình mình trong căn phòng đóng kín cửa, vẫn có thể tự mân mê tất cả phần thân thể để biết những phần da thịt đó muốn gì, cần gì.  Thân thể của tôi là của tôi, tại sao tôi không dành cho mình quyền được buông thả, tìm hiểu.  Thế mà những ngày trước kỳ hành kinh, khi đôi bầu vú tôi căng thêm, nở lớn dưới làn vải của chiếc nịt ngực, để đôi bầu ngực rạo rực muốn được đôi bàn tay xoa bóp cho vụn vỡ, tôi cũng chỉ dành chút thời gian rất ít trong khoảng không gian riêng tư đưa đôi tay bóp chặt đôi bầu ngực để có được cảm giác thinh thích, để thấy chút nhột nhạt nơi phần thân thể bên dưới, rồi ngay sau đó lại vội vàng cài  những hạt nút bị bật tung và nhanh tay cài lại chiếc móc của chiếc nịt ngực còn đang rớt hờ trên đôi vai mình.  Ngay cả lúc đứng dưới vòi sen kỳ cọ phần thân thể, cũng có khi tò mò cúi đầu nhìn ngắm thân thể trần truồng, nhưng khi nghĩ đến việc tìm cảm giác, tôi vẫn không thể tìm kiếm xa hơn việc nâng niu đôi bầu ngực.

Gần đến ngày cưới, với sự  thúc bách của Viện, tôi thấy bổn phận cần buông thả của mình càng lớn mạnh hơn bao giờ hết.  Thế mà tôi vẫn chưa thể tự mình buông thả để chìu Viện dầu chỉ một lần.  Câu hỏi cộm lên trong óc.  Nếu một mình tôi, tôi không thể tự buông thả cho mình thì liệu đêm tân hôn tôi có thể nào buông thả tất cả cho Viện?

Tôi tìm cách lý giải.  Có lý nào thứ truyền thống tam tòng, tứ đức tuy đã xưa như trái đất, vẫn còn mơ hồ đọng lại trong chiếc đầu của một đứa con gái đã trên ba mươi tuổi.  Chẳng lẽ thứ truyền thống đó đã như vết chàm dính chặt, khiến người đàn bà chỉ biết cúi đầu trước bổn phận và không có quyền nghĩ đến phần thân xác của mình.  Có thể nào ở thế kỷ này lại còn sót những người đàn bà lúc nào cũng nhận chịu sự thua thiệt như thế!  Dứt khoát tôi không phải là người đàn bà đó.  Vậy tôi cần để thân xác trôi bồng bềnh theo Viện.  Chỉ có vậy mà tôi không làm được ư!

Hình ảnh của gã đàn ông lần đầu chiếm ngự phần thể xác tôi chợt trở về.  Tôi gặp hắn lúc cái đầu của tôi chưa thực sự hiểu rõ mình muốn gì, cần gì.  Tôi mười bảy tuổi.  Hầu như những đứa bạn của tôi đều đã có sẵn tên một người đàn ông để khoe khoang với bạn bè, để thoả mãn tự ái và cái mặc cảm tự tôn về sắc đẹp của mình.  Tôi quen hắn qua đứa bạn gái.  Tôi đi chơi với hắn.  Những nơi hắn dắt tôi đến thường không phải là chỗ đông người như rạp xi nê hay một nơi chốn thơ mộng nào mà là nhà của những anh sinh viên độc thân.  Ngôi nhà có nhiều phòng và lúc nào cũng có hơn một người đàn ông sống trong đó. Lúc đầu tôi hơi nghi ngại, nhưng tánh cả nể, hơn nữa bạn tôi cũng đến đó thường xuyên và tôi không có đủ sự tự tin cũng như tự chủ để từ chối.  Hắn có bộ mã điển trai, biết cách nói chuyện và chìu chuộng.  Kinh nghiệm về đàn ông tôi không có, tôi là đứa con gái vừa mới lớn làm sao dám nghi ngờ hắn thuộc hạng đàn ông chỉ muốn hưởng thụ mà không bao giờ muốn lãnh nhận trách nhiệm.
 
Cho đến bây giờ tôi vẫn chắc chắn là tôi chưa từng yêu hắn.  Đôi bàn tay tham lam của hắn cũng từng đặt trên đôi vú của tôi, nhưng đôi bàn tay đó chẳng thể tạo nên cảm giác như những lúc đôi bàn tay của chính tôi đặt lên đó trong những ngày sắp tới kỳ kinh nguyệt hay lúc tay và môi Viện tìm cho được nơi chốn đó.  Vậy mà hắn cởi được chiếc quần của tôi mới là chuyện lạ.  Tôi không có cảm giác bị mất mát mà chỉ thấy vừa đau vừa rát.  Tôi nhớ tôi không nhỏ một giọt nước mắt nào cho lần đầu đó.  Tôi có tò mò nhìn xuống mặt nệm.  Không có màu đỏ mà cũng chẳng có màu hồng.   Hắn nhập vào người tôi thêm lần nữa.  Trong lần sau này, giữa lúc  hắn hùng hục trên người tôi, chiếc đầu tôi chỉ đầy nỗi sợ một mầm mống sống có thể tượng hình từ  thứ tinh trùng tôi chẳng bao giờ muốn cưu mang.  Giữa cơn đau rát, tôi vẫn cảm nhận là tôi đang cố gắng chịu đựng cơn đau, cố bóp chặt cửa tử cung lại như cố đẩy cái của hắn và thứ tinh trùng nhơ bẩn sắp sửa xâm nhập vào người ra ngoài.  Hắn không cần để ý đến cảm giác của tôi.  Không hiểu sao lúc đó tôi chẳng thấy buồn.  Xong việc hắn nằm ngủ và ngáy.  Tôi vào phòng tắm xối nước, cố moi cho hết chất nước nhờn nhợt đục ngầu hắn vừa đưa vào người tôi.  Tôi trở lại phòng ngồi trên chiếc ghế đặt sát cửa kính nhìn xuống ngọn đồi nhấp nhô bên dưới.  Mặt trời buổi chiều chỉ còn thoi thóp để lại vài vệt vàng thật mỏng rớt trên mấy lũng thấp nằm bên dưới chân đồi.  Tôi thấy mình như đang chìm lỉm giữa những lũng thấp nếu tôi còn tiếp tục bước vào căn phòng đóng kín cửa này với hắn.
Khi hắn thức dậy, tôi nói với hắn:

- Tháng này em bị trễ kinh.

- Có thật không?  -  Hắn lộ vẻ hoảng hốt.

- Em đâu nói láo anh làm gì!

- Mình gần nhau mới hai lần và chỉ cách nhau tuần lễ...

- Em nghe nói một lần cũng đủ mang bầu…

Sau lần gặp đó, nói được những điều cần nói, hơn tuần lễ trôi qua, không thấy hắn tìm tôi, mà tôi cũng không có ý trông chờ gì hắn tuy có chút buồn buồn và chút hy vọng là tôi đã đánh giá sai lạc về hắn.  Khi những giọt máu hàng tháng nhuộm đỏ chiếc bông băng đặt nằm bên trong chiếc quần lót, tôi quyết định gặp lại hắn để xác định lần cuối hành động rời khỏi hắn không phải sai lầm.  Tôi nói với hắn tôi sắp rời thành phố.  Hắn hỏi tại sao, nhưng tôi đọc thấy sự giả dối qua bộ mặt mang vẻ thảm não, nhưng vẫn không thể che giấu hết nét mừng rỡ trên mặt hắn.  Đến giờ phút này nhớ lại, tôi vẫn còn mường tượng được cái khuôn mặt đáng ghét của hắn vào lúc đó.  Tôi vừa ghét hắn vừa khi hắn.  Dĩ nhiên hắn không dám hỏi thêm điều gì về việc tắt kinh và để cho bỏ ghét tôi cũng không báo cho hắn biết tôi đã thấy lại kỳ kinh nguyệt.

Tôi rời thành phố.  Từ giây phút đó tôi không còn bao giờ nhìn thấy hắn hay biết được tin tức gì về hắn.  Có lẽ tại tôi đã dứt khoát gạt hắn sang bên, xem hắn như vết nhơ cần được hoàn toàn tẩy rửa.  Những tháng ngày sau đó khi trở lại thành phố, tôi nghe lời đồn tôi rời thành phố để sanh con.  Tôi chỉ cười, không buồn giải thích.

Sau hắn, tôi âm thầm sống, âm thầm đi và về.    Có lẽ những năm sau đó đời sống vật chất của gia đình tôi không còn được thoải mái, nên tất cả thời gian của tuổi con gái đều bị chiếm ngự với nỗi lo toan miếng cơm, manh áo nên tôi không còn thì giờ nghĩ đến tuổi con gái đã lặng lẽ qua đi.  Rồi tôi được bảo lãnh đi Mỹ và tôi có Viện.

Có lẽ nào do kinh  nghiệm đau rát khi gần hắn làm cho tôi sợ chuyện gần Viện?  Tôi nghe nói và đồng thời đã kinh nghiệm chuyện đàn ông xâm nhập vào đàn bà trong những lần đầu người đàn bà luôn luôn nhận chịu sự đau đớn.  Tôi bị đau là chuyện bình thường!  Với hắn, tôi ghét tôi còn chịu đựng được cơn đau huống hồ gì với một người tôi yêu là Viện, thì những cơn đau nào thấm thía gì!  Tôi càng không sợ Viện sẽ xăm xoi tìm cho được dấu vết của một vệt máu nào đó còn dính lại trên nệm giường sau đêm tân hôn.

Tôi lại nghĩ đến hai lần gần gụi hắn.  Cảm giác lạnh tanh, bỏng rát, đau đớn.  Người ta bảo đàn bà bén hơi đàn ông sẽ chẳng bao giờ chịu ở một mình.  Tôi bén hơn hắn, thế mà thật lâu trước khi Viện xuất hiện trong cuộc đời, tôi chẳng hứng thú muốn gần người đàn ông nào.  Đồng ý, nhưng bây giờ tôi đang có Viện, sao tôi lại co người, rút mình.

Rõ ràng tôi sợ.  Sợ gì?  Hai chữ lãnh cảm như lớn dần lên, rồi như gáo nước lạnh tạt vào người.  Chẳng lẽ chuyện tôi và hắn đã để lại trong tôi vết thương tâm trí nặng đến thế?  Có thật tôi đang mang chứng bệnh lãnh cảm?  Tôi nghe nói người đàn bà bị lãnh cảm luôn luôn sợ chuyện gối chăn.  Tôi co rúm người, không cho Viện dùng tay đụng chạm phần thân thể bên dưới, không cho Viện tụt chiếc lưng quần.  Thế tôi còn gì nghi ngờ mình không mắc bệnh nữa chứ!  Nhưng  cảm giác của người bị bệnh lãnh cảm như thế nào nhỉ?  Có giống như cảm giác thích thú nửa vời của tôi mỗi lần những ngón tay Viện mân mê đầu ngực, bàn tay ve vuốt khoảng da thịt quanh đôi vú để mặt tôi nóng bừng, để bên dưới có gì nhột nhạt, như có sự thúc giục được dâng hiến.  Một người đàn bà bị lãnh cảm có thể nào có được cái cảm giác ngọt ngào đó?

Tôi có bị bệnh lãnh cảm không?  Câu hỏi tiếp tục làm tôi đau khổ.  Tôi yêu Viện, như thế tôi cần cho Viện nhập vào người một lần để xác nhận căn bệnh của mình.

Không được!  Nếu tôi bị lãnh cảm thật thì hành động nhập vào làm một với Viện có thể nào trở thành nguyên cớ để Viện hồi hôn và như thế tôi sẽ hoàn toàn mất Viện.  Không, không, nhất định tôi không thể để xảy ra chuyện này.  Tôi cần tìm hiểu thêm về thân xác của tôi, xác thân của một người đàn bà.  Tôi cần tìm đọc những gì viết về người đàn bà, cần khơi dậy nguồn nhục dục của mình.  Ngày cưới cận kề.  Tôi phải làm nhanh, làm gấp.  Phải rồi, tôi cần tìm đến những cuốn sách nói về dục tính của người đàn bà.  Tôi cần tìm đến những đoạn văn mô tả thể xác của người đàn bà, dục vọng của người đàn bà.  Oi!  Niềm đam mê thể xác, sao giờ này tôi cần nó đến thế!
“Vú mình con không bú mà chỉ toàn đàn ông con trai bú, mút, ngậm, nút, mò, bóp, đè, ngấu, nhai.  Ngồi đếm lại, tổng cộng lại cũng hơn mười đầu ngón tay.  Thằng nào cũng thích , từ già đến trẻ, từ Mễ tới Au Á, mà mình cũng thấy đã đía mới chết cha chứ !  Cái vú bên trái mình thích được bú hơn vú bên phải.  Cứ mỗi lần thằng cha nào bú là nước l..  mình ứ ra, rồi nước dãi cũng tươm đầy họng, quặn cả bụng, chỉ muốn đ.. liền tức khắc.”  *

“Như một con thú, chồng tôi vật tôi như một con mồi.  Đôi mắt chỉ còn là hai vệt đỏ lục lọi da thịt tôi tan nát.  Không cởi tất , cứ thế Công chồng lên tôi, chọc sâu tàn nhẫn.  Tôi càng đẩy Công ra, Công càng cứa như dao đâm.  Không phải đâm mà anh chích vào người tôi những con trùng làm công tác hủy hoại bộ nhớ.  Tôi nín lặng mặc cho Công quay lộn, mài dũa …” **

 
“ Tôi muốn cởi phăng áo, dướn ngực vào mặt Công.  Tôi muốn tri hô : ‘Tinh trùng anh loãng như nước máy.  Linh hồn anh là linh hồn của một tên hủi …’  Tôi thấy rõ trí nhớ tôi tan vữa dần sau mỗi cú thọc sâu của Công, chỉ có Buôn Hủi, làng Hủi, và người đàn ông Thượng tồn tại …  Khi Công chấm dứt, tôi không còn nhớ gì hết, kể cả 10 ngón tay vừa cấu nát lưng Công.  Tôi nhìn chúng xa lạ không hiểu đã xảy ra chuyện gì ban nãy.  Ngoài kia, ánh trăng đại ngàn vẫn ngời ngợi lung linh bên trên những con người thành phố thơm nức, sạch sẽ nhưng không trí nhớ.” **

Tôi đọc những đoạn văn để tìm cảm xúc, để biết thêm thân thể của tôi, biết nơi chốn nào tôi sẽ dành cho Viện, thế mà đọc xong tôi thấy dửng dưng, không cảm xúc, chỉ thấy ghê ghê.  Tôi không thể tưởng tượng tôi sẽ như thế nào nếu thân xác bị hằng chục bàn tay đàn ông dày vò.  Tôi chỉ muốn làm vợ, nào muốn làm người đàn bà đi bán thú vui cho bọn đàn ông.  Tôi gặp hắn, đã bị hắn vật ra và tôi ghét hắn, vậy tôi phải trốn hắn, phải sợ hắn, phải che đậy cho kỹ thân xác của mình để hắn đừng lên cơn, chứ lẽ nào chê tinh trùng hắn loãng mà lại “cởi phăng áo, dướn ngực vào mặt…” hắn, khơi dậy thêm dục vọng của hắn để bị hắn tiếp tục sùng sục, dùng sức lực vật ra thêm lần nữa, để đầy ắp thêm cơn đau thể xác và linh hồn...  Thôi thôi, tôi thà làm một người đàn bà bị bệnh lãnh cảm còn hơn biến thành người đàn bà bị hiếp hay làm trò chơi cho những người đàn ông.

Tôi cố làm mặt lì đi mướn cuốn phim.  Hình ảnh đầu tiên tôi nhìn thấy là thân thể trần truồng của người đàn bà.  Mặt tôi nóng ran với cảm giác khích động.  Màn hình hiện ra thêm một người đàn ông, rồi thêm một người đàn ông nữa.

 Ba người bắt đầu lăn xả vào nhau với những động tác lạ lùng.  Tôi tắt vội màn hình.  Nỗi khích động nhanh chóng xẹp xuống. Cảm giác nhờm tởm.  Rõ hơn sự lạnh tanh của mình.

Thôi thế là chết!  Chắc chắn tôi đã mang chứng lãnh cảm.  Nếu không, sao tôi không muốn đọc kỹ những chữ viết, xem kỹ những hình ảnh khích động dục cảm?  Sao tôi lại thấy ghê sợ nếu thân xác tôi vì một nguyên cớ nào đó không còn là chốn riêng tư của mình và của Viện mà trở thành nơi chốn đụng chạm của hàng chục bàn tay của những gã đàn ông khác nhau.  Hay tôi chưa thật sự bén hơi của Viện nên mới thấy ghê sợ, chừng bén hơi chàng biết đâu tôi lại không trở thành kẻ nghiện dục vọng như người nghiện thuốc phiện; cũng sẽ nghĩ nhiều, đòi hỏi nhiều và làm bằng mọi cách để thoả mãn cho được phần thân xác như những đoạn văn tôi đọc, như thứ hình ảnh tôi xem.

Dầu sao tôi cũng không thể bỏ cuộc, cần tìm thêm những gì có thể khơi được cái tôi của chính mình.  Tôi đọc đoạn văn, “… Âm đạo là cái hầm, nuốt trọn. Là cái hang thăm thẳm. Là cái động, vọng vang... Bà nằm ngó âm hộ mình qua tấm gương, không tỏ vẻ e thẹn, yêu thích, ngạc nhiên hay sợ hãi. Có lúc bà thở dốc, mồ hôi rịn ở trán. Bà đút ngón tay sần khô tìm kiếm (vật) gì bên trong. N giúp bà banh rộng hai chân…”***
Như lần trước, đọc những chữ nói về âm đạo của người đàn bà, óc tôi cứ tỉnh queo như không.

Tôi bị bệnh lãnh cảm, đâu còn nghi ngờ gì nữa.  Đàn bà lãnh  cảm cũng tựa như đàn ông bất lực, trước sau gì cũng bị vợ bỏ hay chồng bỏ.

Tôi buồn bực.  Tôi khổ sở.

Buổi chiều hai ngày trước ngày chúng tôi chính thức làm vợ chồng, sau khi hai chúng tôi đi lo cho xong mấy chuyện vặt vãnh còn sót lại dành cho buổi tiệc cưới,  Viện chở tôi ra biển.  Viện nắm tay tôi cùng bước dọc trên bãi cát ướt. 
Tôi lặng lẽ đi bên cạnh Viện, chân bước mà tâm trí bấn loạn, lòng ngập tràn buồn bực.  Chừng như Viện thấy được nỗi bất an của tôi, đang đi bỗng Viện dừng lại, nắm lấy hai bàn tay tôi:
 
- Sao em có vẻ lo lắng quá vậy.  Tiệc cưới mình lo gần như xong cả rồi.  Em còn lo chuyện gì nói cho anh biết.

Tôi lắc đầu:

- Không có gì!

- Không gì sao mặt em cứ rười rười như thế!  -  Một tay Viện nâng mặt tôi, bảo -  Cười lên coi.

- Thay vì cười tôi vùi đầu vào ngực Viện, nức nở.

Viện cuống quít:

- Em sao vậy?  Chuyện gì vậy?

Tôi ngúc ngoắc đầu.

Làm sao tôi có thể nói trắng ra nỗi sợ của tôi.  Ngày kia đã là ngày cưới.  Chuyện vợ chồng tôi đâu thể tránh mãi.  Tôi phải làm sao đây?   Tôi ôm chặt Viện, nói giữa những giọt nước mắt:

- Em sợ… sợ mất anh.

Viện cười, hai tay nắm vai tôi, mắt nhìn vào mắt tôi mắng yêu:

- Cô ơi!  Sát ngày cưới rồi.  Tôi còn đứng đây, đi đâu mà mất… -  Rồi chàng lấy tay hất nhẹ giọt nước mắt còn đọng trên mí mắt tôi.

- Nhưng mà…, nhưng mà… -  Tôi ngập ngừng không biết phải nói sao với Viện.

- Nhưng mà, sao?  - Viện hỏi.

- Em sợ..em sợ… đau. – Giọng tôi gấp và ngắn, nói chệch ý nghĩ của mình.

Chàng gật gù như chợt hiểu.
 
Buổi chiều chàng đưa tôi đến một tiệm ăn nhỏ, kín đáo nằm trong khu phố Saigon Nhỏ.  Mọi ngày chàng vẫn tỏ vẻ lo lắng cho tôi, nhưng hôm nay tôi cảm tưởng sự lo lắng tăng thêm bội phần.  Cũng là ly nước chàng rót, món ăn chàng gắp vào chén, nhưng sao có vẻ như chăm chút hơn.  Sau bữa cơm tối Viện chở tôi về căn chung cư nhỏ của Viện, nơi tôi đã nhiều lần ghé đến.
Trên đường về nhà, một tay Viện lái xe, tay kia có lúc nắm tay, có lúc mân mê đầu gối tôi như đã vài lần từng làm.  Thế mà lần này cớ sao lòng tôi đầy cảm động, thấy như có luồng điện chạy dài toàn thân.  Tôi quay sang nhìn Viện mà thấy môi mình run, mặt mình tê dại.

Viện loay hoay mở cửa.  Những gì đằng sau cánh cửa tôi đều rõ, tại sao lòng tôi đầy ắp nỗi hồi hộp.  Có lẽ lúc ở ngoài biển, khi những giọt nước mắt rơi xuống, tôi đã nhủ thầm tôi cần dứt khoát.   Trước sau cũng một lần, đêm tân hôn hay vào lúc này ngay đằng sau cánh cửa.  Dầu sao tôi cũng không thể tiếp tục dối lừa Viện, chàng cần phải biết căn bệnh của tôi, để tôi và chàng cùng có quyết định.  Tôi yêu Viện, nếu vì việc hai đứa nhập vào làm một để lộ cho Viện thấy căn bệnh của tôi, thì ít ra tôi cũng chứng tỏ được tình yêu của tôi đối với Viện bằng việc đánh đổi sự may rủi, còn hơn đợi sau ngày cưới với hậu quả Viện hiểu được sự thật.  Tôi đã quyết định, cớ sao người tôi run rẩy, tim tôi lại phập phồng lo lắng đến thế! 

Khi cánh cửa đã khép lại sau lưng hai chúng tôi, Viện ôm tôi.  Tôi vòng tay ôm lấy bờ lưng chàng.  Hơi ấm của bờ môi Viện đặt rất lâu trên vầng trán tôi.  Nụ hôn thật sâu thật đậm nơi trán.  Tôi cảm nhận rõ ràng tình yêu trang trọng Viện dành cho tôi.  Quên hết, buông xuôi, mặc Viện dẫn đưa vào khoảng không gian không còn chút gì ngăn cách của hơi thở liền hơi thở, của da liền da, của thịt liền thịt.  Không, tôi cần nói thật cho Viện biết.
 
- Anh… - Tôi mở miệng.

- Suỵt.  -  Tiếng suỵt của Viện vừa dứt, môi Viện đã gắn chặt vào môi tôi.

Thôi!  Tôi hãy ngưng nói, ngưng cản trở.  Hãy chìu cảm giác.  Hãy ngưng suy nghĩ.

Ngã người.  Buông xuôi.  Mặc cho cảm xúc của da của thịt. Mặc cho Viện dìu đi.

Đồi cát.  Biển xanh.  Gió thổi.  Từng cơn sóng vỗ bập bềnh.

Rừng xanh.  Sương mù.  Từng bước dọ dẫm và từng bước chạy.

Chơi vơi.  Chơi vơi. Bồng bềnh.  Bồng bềnh.

Hủy phá.  Vỡ tung…

Một cái đau nhói người.  Một niềm thống khoái vút lên, khoáy mạnh vào từng thớ thịt.

Trước khi chàng rời khỏi tôi, môi chàng đặt trên trán tôi thêm một nụ hôn nồng nàn.

- Em đau lắm không?  -  Chàng vừa dang cánh tay cho tôi gối đầu vừa thầm thì bên tai tôi.

Tôi dụi đầu vào ngực Viện lắc đầu.

Ôi, nỗi đau được làm đàn bà với người mình yêu, còn nỗi đau nào ngọt ngào hơn nỗi đau này!

Tôi nhìn xuống mặt nệm.  Một chút màu hồng còn ướt vươn vải nơi chỗ tôi nằm.  “Tháng này mình có kinh sớm.” - Đầu tôi bật ý nghĩ.   Tôi khép đùi, sợ những giọt máu làm bẩn thêm chiếc khăn trải giường.

Viện đã rơi vào giấc ngủ.  Tôi nằm nghiêng về phía Viện, đầu gối trên cánh tay Viện và tay ôm quanh bắp tay chàng.

Vùng kỷ niệm của ngày mới lớn.  Những ngón tay ấn nhẹ khoảng ngực cưng cứng vừa mới nhú.  Một chút đau đau, một chút thích thích.  Bất chợt tôi nhớ đến câu đã đọc : …” Tinh trùng anh loãng như nước máy…” mà buồn cười.  Viện đã ngủ say.  Tôi ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng kéo cánh tay Viện khỏi đầu mình và đặt dọc theo thân người của Viện.  Nhìn xuống bên dưới không thấy thêm giọt máu nào.  Tôi xoay người vòng tay ôm Viện và đặt nhẹ trên má Viện nụ hôn.  Một cảm giác hết sức yên tâm lan mạnh vào đầu.  Mắt tôi nhíu lại nhưng nhớ trước đó miệng đã thì thầm: “Chồng ơi!  Em yêu mình!”

Tôi không bị hành kinh, ngược lại sau ngày cưới hơn tuần lễ tôi bắt đầu thấy triệu chứng thụ thai.  Viện đưa tôi đến một nữ bác sĩ để xác định bào thai.  Tôi cho bác sĩ biết chúng tôi mới cưới nhau.  Khám xong vị bác sĩ bảo:

- Kể cũng lạ.  Người có tử cung giốc ngược như bà thường chậm thụ thai.  -  Bà đưa tay chỉ vào một bức hình vẽ bộ phận đàn bà treo trên tường.
 
Tôi đã thật sự là vợ Viện gần chín tháng.  Đứa con trong bụng cũng sắp sửa chào đời.  Giờ đây tôi có thể tự hào rằng tôi đã biết khá rõ tiếng nói huyền dịu của hai thân xác.   Nhờ Viện tôi tìm được cảm giác, nhưng tôi vẫn không thấy sự dấy động của những thớ thịt và làn da xáo động tạo nên cơn thống khoái mà tôi nhận được hay trao cho Viện chỉ đơn thuần nhục dục.  Dường như có điều gì đó thật đẹp đã được hình thành giữa cơn mê sảng xác thân của một người đàn ông và một người đàn bà thật lòng yêu thương nhau.  Tôi thấy rõ sự cho và nhận của hai thân xác. Tôi tin rằng khi Viện ôm tôi vào lòng, khi da thịt của hai chúng tôi không còn những mảnh vải ngăn cách, thì Viện cũng như tôi, vẫn không chỉ muốn nhận mà còn muốn trao.  Tôi nhìn thấy sự dịu dàng.  Tôi nhìn thấy sự kiên nhẫn của chàng trong từng cử chỉ, từng hành động.  Ôi!  Chỉ cần một nụ hôn trên trán tôi của chàng cũng đủ làm toàn thân tôi rúng động.  Chỉ cần một nụ hôn chàng đặt trên đôi mắt tôi đã làm bật dậy từng thớ thịt nằm ngủ bên dưới da thịt mình.

Giữa thời gian chung sống, có lúc giữa chúng tôi xảy ra những bất đồng nhỏ, nhưng không bao giờ kéo dài qua đêm bởi chính hai xác thân của một người đàn ông và đàn bà là tôi và Viện cùng chung một mái nhà, một chiếc giường là cách giảng hoà tuyệt diệu mà thượng đế đã trao cho hai chúng tôi.   Bao lần hai xác thân cùng trao và cùng nhận, nhưng có lúc chỉ mình Viện tìm được đến bến, còn tôi vẫn loay hoay giữa giòng.  Thoạt đầu tôi tưởng tượng đó sự rơi rớt của căn bệnh lãnh cảm đã chận mất cảm giác tột cùng, để rồi sau đó nhận thấy thân thể mình vẫn còn bứt rứt, vẫn là cảm giác muốn được thoả mãn, thì biết không phải vậy.  Lúc Viện buông tôi ra, tôi nghĩ chắc tôi sẽ buồn Viện, sẽ giận Viện chẳng chịu chờ tôi, chừng Viện quay sang hôn tôi, dang cánh tay cho tôi gối đầu trước khi rơi vào giấc ngủ, tôi nhìn khuôn mặt hiền hoà qua giấc ngủ an lành của anh, tôi thấy được bao điều tốt đẹp anh đã mang lại cho gia đình bé nhỏ này, tôi chợt nhận ra thêm một điều là không phải lúc nào cho đi cũng được nhận về, và không phải lúc nào người nhận cũng hạnh phúc hơn người cho.  Tôi cúi xuống hôn trán Viện, thấy chưa bao giờ yêu Viện hơn lúc này.  Những thao thức của thể xác chợt tan biến.  Vòng tay qua ôm Viện, tôi cùng rơi vào giấc ngủ với chàng.

Chừng đó kinh nghiệm xác thân với Viện, tôi ngỡ tôi đã hoàn toàn hiểu được tiếng nói của da của thịt trong cuộc đời của một người đàn bà.  Thế mà khi cơn chuyển bụng bật dậy làm vỡ tung dòng nước ối, lúc chiếc bụng quặn lên từng cơn đau tưởng chừng không chịu nổi, và khi Viện đứng cạnh chiếc bàn sanh trong bệnh viện nắm chặt bàn tay tôi như một cố gắng chia xẻ cơn đau mà chàng biết khó có thể chia xẻ, thì tôi hiểu thêm rằng, phần da thịt của tôi không phải chỉ để hưởng khoái cảm mà còn chịu thêm phần đớn đau cùng cực.

Cơn đau nặng nề.  Cơn đau từng hồi không dứt, tưởng có thể chết đi được.  Là kết quả hay hậu quả của những cơn chất ngất da thịt?  Giữa cơn đau như cắt da xé thịt tôi đâu còn đủ lý trí để phân biệt.  Có lẽ nào vì sợ hãi cơn đau làm tôi sợ hãi chuyện da liền da thịt liền thịt?  Tôi phải ráng chịu đựng cơn đau thêm chút nữa, ráng thở cho mạnh để đứa con trong bụng được hít thở không khí cuộc đời.   Bất chợt giữa những cơn đau như xé ruột xé gan, một cảm giác vừa trút bỏ gánh nặng chụp xuống, đồng lúc có những tiếng khóc oa oa vang động trong căn phòng nhỏ.  Cơn đau dịu hẳn.  Nghe một tiếng thở phào và cảm nhận một nụ hôn trên trán của Viện.  Trước khi rơi vào giấc ngủ, tôi nghe có tiếng thầm thì của chính mình: “Con yêu!  Con gái yêu thương của mẹ.”

Lúc tôi đã hoàn toàn tỉnh thức, cô y tá đến bên cạnh bảo: “Tôi mang em bé đến, bà cho em bé bú bà nhé.”

Đứa bé đỏ hỏn nằm gọn trong tay tôi.  Này là mắt của Viện.  Này là tóc của Viện.  Này là mũi của tôi.  Này là chân là tay của tôi…  Tôi ôm con bé vào lòng, vạch vú đưa sát đầu vú vào chiếc miệng xinh xắn nhỏ xíu của nó.  Chiếc miệng con bé mút lấy mút để.  Tôi nghe như  giòng sinh lực trong bầu vú đang ào ạt chuyển xuống trên hai núm vú.  Tôi lại thấy tôi đang cho và nhận.  Cảm giác lưng tưng trên vú.  Cảm giác nhột nhạt, co bóp nơi phần kín đáo nơi con tôi vừa rời khỏi để nhìn thấy ánh sáng của mặt trời.  Cơ thể tôi, dẫu rằng đã trải qua từng cơn đau địa chấn cũng đâu thể không cảm nhận được những rung cảm đậm đà như thế này.
Cho đến lúc này, tôi đã có thêm kinh nghiệm của những xúc động thể xác.  Tình yêu!  Cho và nhận.  Với chồng.   Với con.  Rõ ràng tình yêu mới làm cho thể xác tôi thêm rung động.  Rung động khi được gần chồng.  Rung động khi gặp lại mặt chồng dầu vì lý do nào đó hai vợ chồng phải xa cách chỉ vài ngày ngắn ngủi.  Rung động khi nhìn chiếc miệng bé bỏng của đứa bé đỏ hỏn đang ngậm nút những giọt sữa trắng đục nằm bên trong bầu vú.  Ôi!  Nếu thiếu đi những tình cảm này, xác thân tôi có còn gì!

Da thịt tôi cho chồng những cơn chất ngất.  Da thịt tôi cho con những giòng sữa ngọt để con được khôn lớn.  Tôi cho nên thấy da thịt tôi nồng nàn hơn với chồng.  Tôi cho nên tôi thấy xác thân tôi ấm áp hơn với con.  Tôi cần dễ dàng cho để tôi được dễ dàng nhận.  Cho là viên thuốc bổ của tình yêu, đòi hỏi sẽ giết chết tình yêu.  Tôi cần tình yêu, thiếu tình yêu thể xác này chỉ là tấm gỗ mục.  Tôi hằng nhủ lòng mình như vậy, vì đã nghiệm rằng không phải lúc nào người cho nào cũng bị thua thiệt và người nhận bao giờ cũng hạnh phúc hơn người cho.
Tôi đã rõ thể xác tôi không lạnh, nhưng tôi biết, tôi vẫn chưa thực sự hiểu hết sự nhiệm mầu của tình yêu và thân xác, nên không thể ngừng vun đắp, không thể ngừng tìm biết, vì ngừng một ngày thiếu hâm nóng là tôi mất đi một ngày được sống cho tình yêu, và nếu sự ngừng đọng đó kéo dài thì một ngày nào đó cơ thể tôi cũng có thể nguội dần biến thành tảng băng trở lại.  Và điều này, với một người đang tận hưởng hạnh phúc như tôi, sẽ hoàn toàn không bao giờ muốn…

* Âm Vọng – Lê Thị Thấm Vân
**Bóng gẫy của thần tích – Lê Thị Thấm Vân.
*** Đỗ Hoàng Diệu  - Dòng Sông Hủi

Ngọc Anh
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn