Mẹ Con

16/06/20071:19 SA(Xem: 1973)
Mẹ Con
MỗI lần thay tã cho con, Vân lại nghĩ d-ến mẹ. Ba tháng sau khi cô sanh Cu Ngoe, thân mẫu của cô mớI lấy vé máy bay d-ể d-i thăm hai mẹ cọn Lúc ấy cô d-ã khoẻ mạnh cứng cáp và Ngoe cũng vừa dứt khóc d-êm!

Sanh con so xong, Vân thèm bàn tay săn sóc của mẹ hiền quá d-ội/ Chỉ mới bế Cu Ngoe lên cũng d-ủ làm những d-ường khâu của vết mổ trên bụng cô muốn sút chỉ, xổ tung ruột gan rạ/ Cả ngày loay hoay hết vạch áo cho con bú sữa, lại nhoài ngươi thay tã. Thằng bé thơm tho d-ược năm phút rồi d-âu lại vào d-ậy/ Lột quần, cởi tã, chùi rửa, quấn quấn, dán dạn Cứ ngần ấy d-ộng tác mà làm d-ến lần thứ mươi trong ngày thì Vân nổi d-iên, ôm mặt khóc hu hụ/ Chỉ muốn tống thằng cu vào bụng lại cho d-ỡ mệt!

Thế mà những ngày mẹ của Vân d-ến, bà chỉ d-em theo một xâu những cơn nhức d-ầu d-ể làm quà tặng cộ/ Vân chợt khám phá ra cô cho con uống sữa không d-úng giờ giấc, cách bế con của cô lỏng lẻo. Hỏng kiệu/ Hỏng kiểu hoàn toạn Về mặt ăn uống kiêng khem thì cứ cái d-à mở xúp hộp ngày ba bữa ra xì xụp, chắc chắn Vân sẽ bị cạn sữa trong vài thạng Gọt quả táo ra d-ịnh chấm muốI ớt là cô d-ược nghe ngay lập tức câu: "Cứ ăn như vậy thì chưa kịp về già d-ã tiêu ma hai quả thận!". Mỗi lần Cu Ngoe bĩnh, mẹ cô lại bàn: "Con có nghĩ nó bị d-i tướt khổng Cứ ăn sữa xong lại xổ soèn soẹt thế này thì chắc nó không chịu d-ược sữa d-ấy!". Vân chỉ lừ lừ mắt nhìn mẹ. Cô không buồn cãi và dĩ nhiên cô d-ể những lờI khuyên của mẹ lọt thông thống từ tai này qua tai kịa/ Có một biến cố cô không bao giờ quên là trong khi hai mẹ con d-ang ăn trưa, Cu Ngoe chợt khóc um lên vì tã bận Mẹ cô tình nguyện ra thay cho chạu/ Vài phút sau, cô bỗng nghe trong phòng tắm, tiếng bà nôn oẹ từng hội/ Cô phải phóng ra d-ỡ tay cho mẹ. Làm xong, cô ngao ngán nhìn mẹ mình hỉ mũi cườI gượng: "Thằng Ngoe nó bé bằng cái kẹo mà sao tã thốI thế!".

Mấy hôm thăm con, mẹ Vân cứ quanh quẩn trong nhà, hết d-ứng lại ngồi, trông d-ến phát tội/ Vân d-ành nhờ chồng mua bộ máy vắt sữa về. Bà ngoại mừng lặm Cứ ngong ngóng mong thằng bé khóc d-òi ăn d-ể bà cho cháu bú bịnh Chỉ khổ nhất là trong lúc bơm sữa, mẹ cô hay mon men vào phòng tán gẫu vơi cộ/ MỗI lần nhìn hai bầu vú to căng áp vào chiếc máy bơm d-ang kêu è è và những tia sữa trắng lóng lánh mỡ bắn vào chai, mẹ cô lại buột miệng phê bình: "Trông chẳng khác gì một con bò cái d-ang bị vắt sữa!". Cô cụt hựng Các tuyến sữa như muốn d-ồng loạt d-ình công phản d-ối làm cô phải trốn vào phòng tặm Khoá cửa, ngồi lên nắp cầu tiêu cong người bơm sữa. Lúc bước ra, lưng cổ mỏi rận

Sau khi con ngủ, nhà cửa sạch sẽ, Vân ra ngồi tâm tình vớI mẹ. Lúc ấy trong d-ầu cô chỉ chứa toàn chuyện sanh d-ẻ. Cô tỉ mỉ tả cho mẹ nghe từng cơn d-au xẻ thịt banh dạ/ Cảm giác thất vọng cùng cực khi bác sĩ quyết d-ịnh d-ưa cô vô phòng cấp cứu d-ể mổ. Mẹ hỏi, mổ thì mổ, sao lại thất vỏng NgườI ta ai cũng d-ẻ chỗ khác, mình không bình thường mớI phải d-ể bác sĩ rạch bụng, cô lý luận Mẹ cô xì một tiếng, rõ khéo vớ vận Cô kể tiếp, nửa khuya muốn nhìn con, nhưng lết xuống giường không nổI vì chân giường nhà thương cao lêu nghêu mà bụng thì còn d-au nhức thấu d-ến ọc Tức mình khóc một trận d-ã nự/ Mẹ lại hỏi, tại sao d-ang d-êm không ngủ? Vân thú thật rằng tự nhiên cô buồn vô cớ, không ngủ d-ược nên muốn d-i thăm cọn Mẹ cô cườI khì, có con không mừng, tự nhiên buộn Vân d-ịnh cãi d-àn bà d-ẻ xong hay bị chứng post-partum blue nhưng nghĩ sao lại thội/ Cô lấy cớ nghe tiếng Cu Ngoe ọ oẹ d-ể chấm dứt những phút tâm sự mà cô cảm thấy hơI lê thệ/

Nay Cu Ngoe d-ã hơn một tuổI, bắt d-ầu chân nam d-á chân xiêu, d-i d-ứng như Tây say rượu nhưng xinh như cái kẹo bột "Con bò cái" tên Vân không còn nai lưng ra vắt sữa nữa, Ngoe d-ã dùng d-ược sữa của bò cái thứ thiệt Vân bây giờ d-út bột, thay tã, tắm rửa con d-iệu nghệ lắm rội/ Cô còn là cố vấn tối cao cho Vi, cô em kế cũng vừa mớI sanh cọn Thả ra thì hai chị em có thể ôm d-iện thoại nói chuyện vớI nhau cả tiếng d-ồng hộ/ Họ hú hí về màu sắc vàng xanh xám trắng của phân con nít, tã loại nào mặc khít mà vẫn không làm lở mông, thuốc gộI hiệu nào trị dứt d-ược bệnh d-óng cứt trâu trên d-ậu D-ang cườI d-ùa hinh hích vớI nhau, Vi chợt nhớ ra một d-iều, cô liếng thoắng khoe:

- CuốI tháng này mẹ sẽ ghé thăm tụi ẹm Em mừng quá trờI! Cả tháng nay ở nhà, có phút nào rảnh d-ể d-i ra ngoài d-ẩu/ Mẹ qua, thể nào em cũng nhờ mẹ coi con cho hai vợ chồng tháo cũi xổ lồng d-i chơI vài tiếng d-ồng hồ!

Vân phì cườI:

- D-ừng có tưởng bở mà vỡ mộng Mẹ qua là mi phải có món xào, món mặn, món canh d-ầy d-ủ cho mỗI bựa/ Chớ có d-em lon xúp ra biểu diễn mở ngay giữa bệp Mi sẽ bị liệt vô hạng con gái d-oảng như ta d-ó! Ờ mà mi mớI sanh con có một tháng d-ã d-ược mẹ thăm, còn ta phải cả ba bốn tháng sau mớI d-ược thấy dung nhan ngườI, sao mi làm gì mà d-ược mẹ cưng dữ vẩy/

- Thì em hứa sẽ gởI vé cho mẹ mà. Chưa gì d-ã ganh! Ủa chớ hồI d-ó sanh Cu Ngoe, chị d-ược mẹ giúp những gì?

Vân hậm hực:

- Mẹ nói d-i thăm con thăm cháu chứ mẹ có kêu d-i săn sóc bà d-ẻ d-âu mà d-ỡ vớI d-ần! Nghĩ lại hồI xưa, mấy chị em mình toàn có ngườI giúp việc săn sóc nên bây giờ chắc mẹ không quen làm bà ngoại/ D-ụng d-ến cái tã là thất kinh hồn vía. Chắc phải trông nom mấy d-ứa lững chững biết d-i, biết phá như Cu Ngoe thì mẹ d-iên lên mất!

- Chị chỉ ngoa ngoắt nói xấu mẹ!

Vân nổI cọc:

- Mi hỏi ta mớI trả lợi/ Có bao giờ ta kể cho mi nghe ba cái vặt vãnh d-ó d-ẩu/

Nói chuyện vớI em xong, Vân cứ thấy bực bực trong ngượi/ Mẹ mình sao chẳng giống những bà mẹ Việt nam bình thường khảc Có một chị bạn d-ến thăm lúc cô vừa sanh xong vài ngạy/ Vân cố gượng ra phòng ngoài tiếp khạch Chị nhất d-ịnh ngăn, bắt phải vào giường nằm: "Cử d-ộng, làm việc hay suy nghĩ nhiều là dễ mất sữa lắm em ạ!". Chị còn d-em bánh d-ậu xanh ra ép cô ặn Chất d-ậu làm tốt sữa, chị giảng nghịa/ Thế là kẻ nằm ngườI ngồI, chị kể chuyện chị bắt con gái nằm trên giường ở cữ, phía dướI d-ốt lò thạn Còn cấm không cho tắm gộI cả tháng trợi/ Vân hỏi, d-ể làm gì? Như thế chắc ngườI ngợm chua loét chịu sao thấu! Chị cườI, mẹ chị làm sao thì chị bắt chước như vậy. Chắc cho mọI sự trên cơ thể mau trở lại trạng thái cũ nhưng nghe con năn nỉ quá, chị phải nướng bồ kết gộI d-ầu cho nó. RồI chị bảo thêm, hồI xưa, mẹ chị còn kỹ hơn nhiệu/ Vân chỉ thè lưỡi nghĩ thầm, giá mẹ mình có mặt lúc này và chỉ cần lãnh phần nấu cơm là d-ủ sướng lắm rội/ D-ỡ phải nhè nhẹ lê cái bụng nhức nhốI ra hâm xúp hộp

TrờI không thương Vân! Cô d-ang thoải mái vớI d-ứa con khoẻ mạnh bi bô cườI nói thì nó bị lên sởI. Mụn mẩn d-ỏ nổI lên khắp ngườI, miệng ho khúc khắc, trán nóng hừng hực Suốt hai d-êm liền, cô rạc ngườI vì phải ngồI canh d-ứa con yêu nằm sốt thiêm thiếp, thân thể gầy tọp, dán xuống giượng Càng nhìn con, cô nghĩ d-ến mẹ càng nhiều. Mẹ mình có bao giờ trắng d-êm vì con như thế này không nhỉ? TuổI thơ của cô chỉ tràn ngập hình ảnh của ông bà nộI/ Cha mẹ sao không nuôi dưỡng chăm nom, nỡ gởI cô lên một vùng cao nguyên xa tít xa tẳp Cô chợt thèm d-ến mê ngườI về một người mẹ tưởng tượng Một ngườI d-àn bà dịu dàng xuất hiện bên cô, nhẹ nhàng ôm vai, khuyên cô d-i nghỉ d-ể ngườI săn sóc con thế cộ

Bẵng d-i mấy tuần lo cho Cu Ngoe, Vân chợt nhớ d-ến em, cô cầm d-iện thoại lên bấm tanh tách: Vi hả? Mẹ về chựa/ Ta d-ã bảo mà không nghe! Mi hết chê ta ngoa ngoắt nói xấu mẹ rồI chự\ Ủa, con bé nhỏ thế mà cũng bị nhọt bọc d-ầy lựng TộI quá, chắc nóng gan d-ấy!... Hả, mi bảo sảo/ Vân thấy giọng Vi ngùi ngùi: "Ừ, chị không nghe sai d-âu, mẹ chả bao giờ khóc trước mặt con mà lần này mẹ d-ã rơm rớm nước mắt khi nhắc lại ngày chị còn bé cũng bị nhọt d-ầy trên ngượi/ Khóc quấy cả d-êm, lả d-i vì chả ăn uống gì cả. Mẹ nghĩ chị không chịu nổI cái nóng của Saigòn nên phải d-ứt ruột d-em chị lên D-alạt gởI ông bà nuôi vài năm cho cứng cạp Lúc d-ưa chị về, mẹ thêm một lần d-ứt ruột khi thấy chị lạ mẹ, nằng nặc d-òi trở lại vớI ông bà". Vân chợt thấy cổ họng nghẹn cựng Sao mẹ chẳng bao giờ nói cho mình nghe d-iều nảy/ D-ã d-ành mẹ ít có thói quen tỏ lộ tình cảm như mình nhưng việc gì phải giữ những kỷ niệm xưa kỹ d-ến thế? Cái cảm giác nặng nề bị cha mẹ hất hủi chợt vợi d-i trong khoảng khặc Bao nhiêu bứt rứt trong lòng, cô d-ể mặc cho nó ứa trên mị/ Tình mẫu tử thiêng liêng mà cô vẫn hằng so sánh vớI cái ao tù nhỏ xíu, cạn sệt nay mang mang sâu rộng, rạt rào những lượn sóng dịu êm, vỗ về tâm hồn xương rồng cằn cỗI của cộ/ Tiếng Vi vẫn vang vang trong ống nghe:

- Chị biết khổng Mẹ chỉ cái rocking chair em d-ể gần cửa sổ, bảo nhà chị cũng có một cái ghế giống hệt như vậy, chị vẫn hay ngồI bế Cu Ngoe vừa d-ong d-ưa ngườI vừa d-ọc sạch Nắng vàng chiếu rợp tóc hai mẹ con, cảnh tượng êm d-ềm này chỉ nhìn một lần cũng d-ủ nhớ suốt d-ờI! Mẹ d-ịnh mua một cái ghế d-ể sẵn ở cửa sổ cho chị ngồI d-ọc sạch Mẹ nghĩ chị sẽ thích lặm

Vân không còn nghe tiếng nói của Vi nựa/ Một ngọn sóng cả từ chiếc ao của mẹ vừa úp phủ lên thân cô, xoá hết những vết sẹo cuốI cùng còn sót lại trong tịm D-ầu óc Vân bây giờ d-ang quay cuồng vớI dự tính mua vé máy bay cho hai mẹ con về thăm bà ngoại/ Cô sẽ tươI cườI bế con ngồI lên chiếc ghế mẹ d-ặc biệt mua cho cộ/ Cô sẽ gục d-ầu vào lòng mẹ\ Chỉ cần nhắm mắt tận hưởng vòng ôm yêu thương của mẹ cũng d-ủ lắm rội/ Có lẽ chia sẻ sự yên lặng bao giờ cũng là những giây phút quý giá nhất cho những tâm hồn mang nhiều d-iểm khác biệt!

thu-thuyền

7-99
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn