Vừa thấy bóng lão Lạng, con nhồng Bù Đốp đã nhảy loạn xạ trong chuồng, xổ một tràng như súng liên thanh : "Hoàng thượng giá lâm... tạ ơn bệ hạ... chát... bùm..." Lão Lạng lắc đầu rồi rẽ qua sân trước.
Suốt thời niên thiếu, tôi nghiện hương vị Tết phả ra từ căn bếp chị Thời. Hương vi ấy bám mãi trong lòng tôi, dai dẳng, da diết mỗi độ xuân về. Sau tiết Đại hàn, khi mưa chỉ còn lất phất lâm thâm và rét đã đằm đi, dịu lại cây mai vàng trảy lá sớm của chú Tâm lác đác vài nụ chúm chím, chị Thời bắt tay chuẩn bị Tết.
Tôi gặp lão lần đầu trong quán thịt chó của bà Tư béo, nơi tôi đến bỏ rượu gạo hàng chiều sau giờ đi làm. Lão xuất hiện với bộ dạng một người lỡ đường, tay bị, tay mũ cối, gương mặt rỗ hoa lấm tấm bụi đường và mồ hôi. Tưởng lão là người ăn xin, bà Tư đuổi như đuổi tà
Cuộc đời, sự nghiệp của người họa sĩ tài hoa thăng trầm như những gam mầu ẩn hiện trên bức tranh. Đã có thời ông đạt đến đỉnh cao danh vọng và giàu có nhờ những bức tranh đẹp được ưa chuộng khắp nơi nhưng vô hồn và xa lạ với ông.
Bữa ấy bố về và quẳng vào lòng nó một con cún mũm mĩm đen thui. - Tao chộp nó lúc đang chơi lúc thúc trước cửa. Gọi nó là Chả Chìa. Chà...chưa gì đã nghe thơm điếc mũi! Còn con nữa, nếu túm được, tao đặt Rựa Mận. Cho chúng mày chơi với nó, vỗ béo nó cho tao.
Nó lầm lì vào phòng thi, có cảm giác xấu hổ với mọi người trong phòng. Từng là một sinh viên gương mẫu có tiếng, lãnh học bổng loại A mà cũng vào phòng thi lại như ai, thật xấu hổ. Một đứa con gái len lén nhìn nó với ánh mắt ghen tị sao ấy.
Thoạt đầu cô còn do dự chưa muốn giết hắn. Cô cần một người đàn ông để yêu. Lắm lúc cô nghĩ, đàn ông là một thứ thức ăn càng nhai càng thèm nhưng rất dễ bị ngộ độc. Hắn là một loại vi khuẩn mà cô thật khó lòng tránh xa.
May mắn lớn nhất trong những ngày gần như tuyệt vọng là tôi đã không lầm lẫn khi đến nhận việc nơi nàỵ Tuần lễ đầu chưa quen công việc mới kể ra cũng khá vất vả. Tuy vậy chưa bao giờ tôi cảm thấy mình hạnh phúc như thế. Thứ hạnh phúc bình dị như khi bắt gặp môi cười thơ ngây của đứa trẻ lên bạ
Tôi về lại phố biển vào những ngày cận Tết. Thành phố tươi tỉnh đón chào người con gái năm xưa. Xe cộ rộn ràng. Người qua kẻ lại tấp nập. Ai cũng có vẻ vội vã, như thể ba vụ Tết nhất đang dồn đuổi tới lưng. Mùa xuân bàng bạc trên cao bỗng choàng lên môi tôi chút thiền tham. Trước ngưỡng cửa của căn nhà cũ, tôi khựng lại hơi hai lần như cố tìm bắt thứ ánh sáng quen thuộc nhảy múa trên những ô kính năm nào.
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.