Thôi anh nhé đừng buông lời hò hẹn
Bởi tình ta đã lạc bến huy hoàng
Có tìm về trong những giấc mơ hoang
Cũng rã nát cõi thiên đàng mộng mị
Ta biết lắm hồn thơ người thi sĩ
Lúc dâng cao muôn ý vị ngọt ngào
Lúc tủi hờn canh cánh giữa đêm thâu
Lúc tha thiết, lúc chìm sâu ảo mộng
Như ta đã một thời nuôi hy vọng
Rất tuyệt vời như men nóng vần thơ
Rồi men kia tan biến giữa bụi mờ
Ta nghiệt ngã nơi bến bờ hư, thực
Thôi anh nhé, đã cùng sâu đáy vực
Dẫu lòng mình vẫn rất mực yêu thương
Chẳng là thơ nên chết giữa hoang đường
Chẳng là nhạc nên vô thường vời vợi
Và anh nhé, hãy đi đi, đừng đợi …!
- Từ khóa :
- Thơ
Gửi ý kiến của bạn